
Tác giả: Thiên Cầm
Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341934
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1934 lượt.
sổ xe xuống phân nửa, nhìn Đỗ Vân Phi nấp ở bụi cây phía trước, Đỗ Vân Phi thấy quả nhiên là cô, cất bước đi tới, cúi người xuống đưa tờ báo cầm trong tay đưa tới trước mặt Lâm Tử Hàn, vội vàng nói: “Tử Hàn, đây là có chuyện gì? Em phải gả cho Tiêu Ký Phàm?”
“Đây là ý của mẹ tôi, nói nữa, có người đồng ý muốn tôi, đã là cảm tạ trời đất” Lâm Tử Hàn lạnh lùng mở miệng nói.
“Em sao có thể có loại ý nghĩ này? Làm sao có thể tùy tiện tìm một người để lấy? Hôn nhân như vậy chắc là không có hạnh phúc!”
“Tôi lúc trước cũng rất hạnh phúc, không phải do anh làm hỏng sao? Anh có tư cách gì nói hai chữ “Hạnh phúc” với tôi chứ?” Lâm Tử Hàn hận hắn, mặc dù Tiêu Ký Phàm đã sống trở về, cô vẫn còn hận. Bởi vì hắn thiếu chút nữa thì giết chết người cô yêu nhất.
Đỗ Vân Phi biết cô hận mình bao nhiêu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, hòa hoãn giọng điệu nói: “Tử Hàn, là anh làm sai, thế nhưng em cho anh cơ hội đền bù sai lầm của anh chứ. Anh có thể dùng thời gian cả đời để đền bù!”
“Vân Phi, anh không cần làm gì, ba bốn năm qua, anh giúp tôi rất nhiều. Tôi lẽ ra không nên hận anh, tôi cũng muốn không hận, nhưng mà tôi làm không được. Về phần cả đời anh, tôi nghĩ có lẽ nên để lại cho người khác thôi, đời này, tôi cũng không muốn gả cho anh” Lâm Tử Hàn nói xong, ấn cửa sổ xuống, cửa sổ xe chậm rãi khép lại.
“Lái xe!” Thản nhiên phân phó một câu, Lâm Tử Hàn cuối cùng nhìn liếc mắt vẻ mặt Đỗ Vân Phi hổn hển, lại bất đắc dĩ kia.
Hắn yêu cô quá thâm sâu, quá ích kỷ, cô, chịu không nổi…
Đám hỏi (2)
Bởi vì Lâm Tử Hàn mang thai, Tiêu phu nhân không muốn làm khó cô nữa, còn Duẫn Ngọc Hân không hề là Ngọc Hân không phải Tiêu Ký Phàm không lấy chồng. Tiêu Ký Phàm muốn kết hôn với ai, Tiêu phu nhân cũng không cản trở nhiều nữa.
Dù sao bà ngăn cản Tiêu Ký Phàm chưa chắc sẽ nghe, bà cũng lười đi chọc tức, thật vất vả Tiêu Ký Phàm mới đối xử với bà không lạnh băng băng, bà nên quý trọng mới đúng.
Dù sao cũng là hôn lễ của con trai, bà còn vui vẻ hơn so với bất kỳ ai, cẩn thận tỉ mỉ mà chuẩn bị hôn lễ, Lâm Tử Hàn hảo tâm đến hỗ trợ bị Tiêu phu nhân phẩy tay cự tuyệt.
Lâm Tử Hàn cũng thoải mái, trở lại trên lầu chơi với Tiểu Thư Tuyết. Chơi một hồi, cửa liền truyền đến giọng nói của nữ hầu: “Lâm tiểu thư, váy cưới đã đưa tới, cô muốn thử bây giờ không?”
“Con cũng cho là như thế” Tiểu Thư Tuyết không yên lòng theo sát một câu, biểu thị sự tồn tại của mình
“Quả nhiên là cha con, nói dối nịnh nọt tôi” Lâm Tử Hàn mất hứng bĩu miệng nhỏ nhắn lần thứ hai. Tiêu Ký Phàm xoay người cô, cúi người hôn một cái lên cái miệng bĩu bĩu, ôn nhu nói: “Anh là nói thật”
Không để cho Lâm Tử Hàn có cơ hội tiếp tục mở miệng nói, nụ hôn thâm tình cực nóng của Tiêu Ký Phàm phủ lên lần thứ hai, hôn lên thật sâu.
Tiểu Thư Tuyết cũng sớm đã thấy nhưng không thể trách bị hai người biến thành không khí trong suốt, không thèm nhìn!
~~~~~~~~
Hôn lễ tại tổ chức Tiêu gia, Lâm Tử Hàn nhìn Vương Văn Khiết trang điểm cho mình, hắc hắc cười nói: “Văn Khiết, nghĩ không ra chị còn có chiêu thức ấy”
“Em nói cho chị biết, có chuyện gì mà chị làm không được?” Vương Văn Khiết dùng tay trái nâng cằm cô lên, tay phải thành thạo vẽ loạn trên mặt cô.
“Sao chị vẫn còn tự cao như vậy?” Lâm Tử Hàn đảo cặp mắt trắng dã, chịu hết nổi nói.
Vương Văn Khiết cười một tiếng, suy nghĩ một chút nhìn chằm chằm mắt cô, than nhẹ một tiếng: “Tử Hàn, em đừng hận Vân Phi, về công về tư Lãnh Phong bị giết chết đều là không quá phận… Chị nói như thế này em đừng nóng giận…” Vương Văn Khiết thấy cô không tức giận, tiếp tục mở miệng nói: “Lúc trước Lãnh Phong làm trò trước mặt nhiều người, cướp em đi, Vân Phi không chỉ mất hết mặt mũi, còn thương tâm thống khổ đã lâu, lúc đó chị nhìn lại đau lòng”
“Dạ” Lâm Tử Hàn nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Thay em chuyển lời cho anh ta, em không hận anh ta”
“Vậy là được rồi, dù sao đã từng là bạn tốt như vậy” Vương Văn Khiết thoả mãn cười tươi, nói: “Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, em từ chối anh ấy cũng là lẽ thường, nhìn ra được, Tiêu tổng có lẽ rất thích em, thích em từ khi ở trong công ty, em nhất định sẽ hạnh phúc”
“Cám ơn” Lâm Tử Hàn ngọt ngào cười tươi, lập tức đổi đề tài nói: “Văn Khiết, chị bây giờ thế nào? Còn đang mập mờ với Lưu Bằng sao?”
“Em nói chuyện sẽ không thể văn nhã một chút sao?”
“Nếu không nên nói như thế nào nha?” Lâm Tử Hàn vô tội nhìn chằm chằm chị.
“Vậy đừng nói, mau ngậm miệng” Vương Văn Khiết cầm son môi ra lệnh, Lâm Tử Hàn ngoan ngoãn ngậm miệng để chị tô son.
Mới vừa trang điểm xong, có người gõ cửa rồi đẩy ra, đi tới chính là Tiêu Ký Phàm và Duẫn Ngọc Hân, hai tay Tiêu Ký Phàm đặt trên bờ vai trần của Lâm Tử Hàn, khẽ cười một tiếng nói: “Tử Hàn, Ngọc Hân nói muốn đến gặp em”
Khi Duẫn Ngọc Hân mới vừa bước vào cửa phòng, Lâm Tử Hàn nhanh chóng gục đầu xuống không dám đối mặt với cô ta, hiện tại nghe nói muốn tới gặp mình, càng khiến cô sợ đến cả người run run, thiếu chú