XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Vợ Nghèo Của Tỷ Phú

Cô Vợ Nghèo Của Tỷ Phú

Tác giả: Dạ Lan

Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015

Lượt xem: 134847

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/847 lượt.

chuộc lỗi.
Anh nhìn Lưu Uyển Nhược, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ thu xếp, hãy xuất ngoại đi. Đừng để tôi thấy mặt cô nữa!" Nghiêm Hạo nói xong thì quay lưng đi. Anh không muốn tuyệt tình như thế, vì dù sao cô cũng đã đi theo anh suốt 10 năm nay. Một người con gái đơn thuần vì sao lại thay đổi đến như vậy, hay tất cả ban đầu đều là giả vờ?
Lưu Uyển Nhược nghe Nghiêm Hạo nói xong thì cả người khụy xuống tuyệt vọng. Hết rồi, tất cả hết thật rồi! Anh ấy thậm chí không cần nghe cô giải thích đã phán tử hình cho cô rồi. Ra nước ngoài theo ý của anh thì đời này cô cũng đừng mong quay về được thành phố A. Tính cách của Nghiêm Hạo so với ai còn tuyệt tình hơn. Anh đã quyết chuyện gì thì không có ai có thể thay đổi được. Cô chịu bỏ tất cả mà ra đi sao, không, cô không cam lòng! Lưu Uyển Nhược đứng lên định sẽ rời đi thì bóng dáng của trợ lý Nghiêm Hạo, Dạ Phong đứng sừng sửng trước mặt cô.
"Lưu tiểu Thư, mời theo tôi. Đây là tổng giám đốc Nghiêm đã phân phó!"
Lưu Uyển Nhược mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng chấp nhận theo anh ta. Nghiêm Hạo hành động không cho cô kịp phản kháng, đúng là tác phong của anh ấy. Lưu Uyển Nhược cười tự giễu.
***
Thành phố A lên đèn nhộn nhịp và tấp nập mà bên trong căn hộ chung cư của Tống Nguyệt Linh cũng sôi nổi không kém, lại có phần ấm áp.
Tống Nguyệt Linh đang phụ với dì Phùng làm bữa tối, ba đứa trẻ thì đang xem phim hoạt hình. Ba bé bình luận sôi nổi về chủ đề nào đó, không khí thật vui vẻ. Không ai để ý tới bóng dáng cao lớn ngồi trên ghế salon với bọn trẻ.
Cô bé Nhã Linh có đôi khi lướt qua ba mình, chỉ bĩu môi rồi quay đi. Hai cậu bé Thuần Phúc và Hạo Khang thì khỏi nói, hoàn toàn bỏ lơ luôn. Mà cái người này trong mấy tháng nay đã quen rồi, ngày nào cũng chạy tới nhà bọn họ làm khách hết, ăn uống xong xuôi cho đến khi bọn cậu mệt mỏi đi ngủ thì mới chịu về. Có đôi khi sẽ nói chuyện với bọn cậu, dạy hai cậu học nhưng Linh Nhi đã nói không được thân thiết với ba, khi nào mẹ vui vẻ chấp nhận ba mới được, cho nên hai cậu đành bày ra lạnh nhạt nha. Thật ra ba cũng oai lắm, siêu cấp đẹp trai và có thật nhiều tiền nữa, nhìn vóc người lại cao lớn hơn ba của mấy bạn khác. Mỗi lần ba đến trường đón tụi cậu, mấy người khác đều hâm mộ không thôi, làm cho hai cậu cũng hãnh diện lắm nha. Không biết khi nào thì mẹ mới chấp nhận ba để ba đứa cậu được đòi ba trở đi chơi nha.
Tống Nguyệt Linh vừa nấu cơm, tai lại lắng nghe tiếng ho của người nào đó. Hôm nay nhìn người đó không được khỏe lắm, từ lúc bước vào phòng thì luôn ngồi một chỗ, mệt mỏi nhắm mắt lại cũng không đùa giỡn với bọn trẻ. Cô lo lắng muốn hỏi thăm nhưng không mở miệng được. Hơn mấy tháng nay dù bận rộn tới đâu thì anh cũng tới đây ăn chực cơm nhà cô, kiên nhẫn chơi với bọn trẻ mặc dù cô biết ba nhóc rất lạnh nhạt với anh, mà anh cũng không ngại. Cô biết anh muốn làm gì, anh đã bao lần muốn cô cho anh một cơ hội nhưng cô đều không trả lời, anh liền làm theo cách của anh, hàng ngày tan việc xong đều đến nhà cô trình diện. Anh lấy lý do mình đến thăm bọn trẻ thì cô cũng không ngăn cản được, đợi đến khi anh nản lòng sẽ rời đi thôi.
Nhưng một tháng, rồi hai tháng, ba tháng, bốn tháng, . . . . Trừ khi anh đi công tác nước ngoài thì sẽ gọi điện nói không đến được, cô mới không thèm quan tâm anh có đến hay không đấy. Cũng đã nửa năm hai người cứ giằng co như thế, cũng rất lâu cô không thấy Lưu Uyển Nhược, nghe Điền Bối Dung nói thì cô ta cũng không còn ở biệt thự của Nghiêm gia nữa. Bà nói có lẽ Nghiêm Hạo đã chấm dứt với cô ta rồi. Tống Nguyệt Linh nghe xong cũng không biết là tư vị gì nhưng khi nhìn thấy anh không quản mệt mỏi, mỗi ngày đều đợi mấy mẹ con cô vào phòng ngủ thì mới chịu lẳng lặng ra về, tâm cô bất giác cũng không đành lòng.
"Khụ, khụ!" Nghiêm Hạo thật sự rất mệt mỏi, hôm qua ký hợp đồng dự án mới ở thành phố C, từ khách sạn đi ra bất chợt mắc mưa, nhưng anh vẫn kiên trì ngồi máy bay trở về để kịp ăn cơm với mấy mẹ con Đinh Yến Tử. Một ngày bận rộn, vào giờ phút này là anh vui vẻ hạnh phúc nhất, chính vì vậy anh không muốn bỏ lỡ.
Mấy tháng qua anh kiên trì, dùng chân thành của mình để đổi lấy một lời tha thứ từ cô. Anh không gấp, nửa năm không được thì một năm, hai năm, chỉ cần cánh cửa nhà cô vẫn mở cho anh là anh còn cơ hội.
"Ba ba, người bệnh sao?" Linh Nhi không kiềm được hỏi thăm. Cô bé trước đây khi nghe mẹ kể về ba và bà nội đã rất giận hai người, hai người này đều khi dễ mẹ của bé. Bé mới không cần cùng hai người này thân thiết. Nhưng mấy tháng qua ở đây, ngày nào ba và bà nội cũng đến, ban ngày nội đến luôn mua những thứ bé và hai anh thích, yêu thương chiều chuộng họ. Dù bé có không thân cận với bà, thì bà vẫn luôn cười với bé, làm bé thấy thật khó chịu nha. Còn ba sẽ đến vào ban đêm ăn tối cùng bọn họ, ba cũng giống như bà nội, thích nói chuyện với ba người họ, sẽ chơi cùng bé và hai anh. Ba khi cười sẽ rất đẹp trai nha, dù mẹ sẽ không cười với ba nhưng ba vẫn vui vẻ cười với mẹ, ánh mắt của ba khi nhìn mẹ sẽ rất rất dịu dàng. Bé bây giờ đã hết giận ba rồi, chỉ cố gắng làm mặt lạnh v