The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Vợ Nghèo Của Tỷ Phú

Cô Vợ Nghèo Của Tỷ Phú

Tác giả: Dạ Lan

Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015

Lượt xem: 134846

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/846 lượt.

của anh đã mất đi làm cho anh luôn áy náy với nó.
"Đúng, nó là con của tôi nhưng cô lại lợi dụng nó để có thể được Nghiêm Hạo cưới cô. Cho dù cô không gặp tai nạn thì liệu đứa bé đó cô sẽ giữ lại sao? Cô chỉ chờ một khi bước lên làm Nghiêm phu nhân, cô sẽ không do dự mà giết nó, bởi vì cô sợ, sợ có một ngày Nghiêm Hạo phát hiện ra nó không phải là con của anh ta. Một người xem con cái là dụng cụ để lợi dụng như cô thì có tư cách gì ở đây trách móc tôi?" Mặc Thi Vũ tức giận, giọng nói cũng cao hơn. Người phụ nữ này thật khiến cho anh kinh tởm, một người có bề ngoài đẹp đẽ nhưng tâm hồn lại rỗng tếch, mang theo trái tim móp méo, người như thế thì biết thế nào là hạnh phúc chứ?
Lưu Uyển Nhược giật mình khi thấy Mặc Thi Vũ tức giận như vậy, cô đến đây không phải để gây gổ bất hòa với anh. 5 năm không gặp, cô chỉ đơn giản muốn ôn lại chuyện xưa thuận tiện kéo mối quan hệ nhờ anh suy nghĩ tính kế cho mình thôi. Dù sao đi nữa, anh cũng là người biết tường tận nhất chuyện giữa cô và Nghiêm Hạo. Hiện tại rơi vào hoàn cảnh như lúc này, cô thật khó xử không biết phải làm sao đành im lặng.
Mặc Thi Vũ nhìn cô đang rối rắm có chút không kiên nhẫn, anh cũng không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa, chỉ lạnh lùng nói: "Hôm nay cô tìm gặp tôi có chuyện gì, không phải chỉ để ôn lại chuyện cũ chứ? Nhưng nếu là chuyện tư của cô, thật xin lỗi, tôi không muốn biết. Ngày mai tôi và em gái tôi sẽ quay về Anh, cô ở lại mạnh khỏe!" Nói xong, anh đứng lên muốn rời khỏi.
"Nghiêm Hạo đòi chấm dứt với tôi, anh ta muốn quay lại với người vợ trước và con của mình, tôi không còn gì hết. Anh giúp tôi đi, hãy nghĩ lại tình nghĩa 2 năm chúng ta bên nhau, anh giúp tôi lần này thôi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, được không?" Khi cô nhìn thấy Mặc Thi Vũ bước đi thì hoảng hốt, vội đứng lên nói ra mục đích mình đến gặp anh hôm nay.
Mặc Thi Vũ nghe thế chỉ thấy buồn cười, anh cứ nghĩ người phụ nữ này tuy có độc ác ích kỷ nhưng vẫn là một người cao ngạo. Nhưng xem ra, anh lại đánh giá sai về cô một lần nữa rồi. Người này mặt dày có thừa chỉ khi nào cô chưa thật sự gặp thất bại thôi.
"Cô muốn tôi làm gì?"
"Anh có thể đem một nhà 4 người của cô ta rời khỏi thành phố A một lần nữa được không? Lần này hãy đưa bọn họ đi một chuyến không bao giờ trở lại, vậy thì Nghiêm Hạo sẽ là của tôi lần nữa rồi!" Lưu Uyển Nhược trong lòng đắc ý nghĩ, thật sự cô vì quá lo lắng mà đầu óc mụ mị mất rồi!
"Nếu giúp cô, tôi được gì?" Mặc Thi Vũ cố nén cảm giác chán ghét trong lòng, cười lạnh hỏi.
"Anh muốn gì tôi cũng cho, thân thể của tôi cũng từng là của anh mà." Lưu Uyển Nhược lẳng lơ nói, vừa nhắc tới là cô cảm thấy ngứa ngáy trong mình rồi.
"Cô nghĩ mọi chuyện đơn giản nhỉ? 4 con người đấy, tôi làm sao đưa đi mà thần không hay quỷ không biết chứ? Đó là phạm pháp mà tôi cũng không muốn làm, còn đối với cô hay thân thể của cô, tôi một chút cũng không hứng thú. Nếu cô muốn chiếm lấy Nghiêm Hạo thì chinh phục tâm của anh ta đi, chứ không phải giở thủ đoạn là được. Con người phải biết chấp nhận thua cuộc và thất bại, tôi đi đây khuyên cô nên sáng suốt một chút." Mặc Thi Vũ nói xong liền rời đi, anh thật không nghĩ đến Lưu Uyển Nhược lại táo bạo như vậy. Muốn anh đi bắt cóc người sao, cô nghĩ mình là ai chứ? Đúng là thông minh thì ít nhưng độc ác có thừa.
Lưu Uyển Nhược nhìn theo bóng lưng của Mặc Thi Vũ, anh đi mà không quay lưng nhìn cô lấy một lần. Hiện tại cô rất là tức giận cùng không cam lòng dâng lên cao. Thất bại ư, cô chưa bao giờ là người thất bại. Nghiêm Hạo sẽ là của cô, dù anh không giúp cô thì cũng sẽ có cách khiến cho Nghiêm Hạo trở về bên cô mà thôi. Lưu Uyển Nhược âm ngoan nghĩ.
Nhưng đến khi cô xoay người định rời khỏi thì bỗng một bức tường thịt cao lớn đứng chắn ở trước mặt cô. Ngẩng đầu lên để nhìn xem người trước mặt là ai, nhưng khi nhìn đến cô liền biến sắc, gương mặt tái nhợt vô cùng khiếp sợ và kinh ngạc. Thân thể lạnh toát, môi không kiềm chế mà run rẩy.
Nghiêm Hạo với gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người con gái ở trước mặt này. Hành động đó làm cho Lưu Uyển Nhược co rúm lại, hoảng sợ cùng hoang mang đến cực độ.
Tại sao Hạo lại ở đây? Hạo có nghe thấy được gì không? Sao gương mặt anh lúc này trông thật đáng sợ quá! Lưu Uyển Nhược cố gắng trấn an mình, anh có thể chưa nghe thấy gì, đúng, là chưa nghe được gì. Cô nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.
"Hạo. . . . thật trùng hợp . . . . anh có việc ở đây sao? Vậy em về nhà trước chờ anh nhé." Lưu Uyển Nhược ấp úng chột dạ nói. Bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn khỏi ánh mắt của Nghiêm Hạo thôi, nó như muốn lột trần cô ra, không gì che dấu được.
Nghiêm Hạo nghe cô nói như thế cũng không trả lời, ánh mắt vô cùng thưởng thức sự sợ hãi của cô. Trong lòng anh bây giờ trở nên nhẹ nhõm hẳn, không có đau đớn vì bị cô phản bội hay lừa gạt bao lâu nay, chỉ có tức giận cùng hối hận mà thôi. Anh đã đổi viên ngọc quý để đi lấy hòn sỏi tầm thường này. Phải chăng ông trời muốn trừng phạt anh? Nhưng anh cũng cam tâm chịu trừng phạt chỉ mong mình còn cơ hội để