
Tác giả: An Tĩnh
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 134691
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/691 lượt.
ên hướng Dương Tâm Nhụy gật đầu một cái liền tiêu sái xoay người, dựa vào trí nhớ, đi lên phòng làm việc Dương Tâm Nhụy đã mang mình tới lần trước, liền cửa cũng không gõ, trực tiếp mở cửa, rất có khí thế mà thẳng bước đi vào.
“Phương Lỗi!”
Ngồi phịch ở trên ghế sa lon Phương Lỗi nghe tiếng nhảy lên, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn tới cô.
“Cô đã đến rồi.” Thái độ quen thuộc, cùng với Dương Tâm Nhụy nhiệt tình lúc nãy thật chẳng khác nhau là mấy.
Trần Hoa Nghiên tức một bụng, thiếu chút nữa không chỗ phát, nhưng nghĩ đến chính mình một tháng này như người điên tìm phòng khám chỉnh hình khắp nơi lại lần lượt bị cự tuyệt, trong lòng tức giận liền hừng hực mà thiêu đốt.
Cô tức giận chạy tới trước mặt Phương Lỗi, tưởng tượng như một tên lưu manh níu cổ áo của anh, hung tợn chất vấn anh trong tháng này rốt cuộc cô đã làm gì, làm hại cô tìm bác sĩ giúp mình chỉnh hình cũng không được, nhưng cái người đàn ông này bày ra một bộ dáng hết sức vô tội, hơn nữa gương mặt anh tươi cười, để cho cô nghĩ muốn phát giận cũng không phát ra được.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Tất cả oán mắng toàn bộ hóa thành một câu vấn đề, hơn nữa giọng nói mềm mại thật không thể như đang chất vất người khác.
Phương Lỗi lần nữa thấy đôi mắt trong suốt bởi vì tức giận mà trở nên sáng lấp lánh, tâm bất ngờ đập bịch bịch, anh biết đây là phản ứng mất khống chế, nhưng anh không có chút nào bài xích, ngược lại cười đến vui vẻ, gọi Dương Tâm Nhụy dâng trà, trái cây bánh bích quy, một bộ dáng muốn cùng cô nói chuyện trời đất.
“Đến đây đi, ngồi xuống trước.”
“Tôi tới không phải là vì uống trà!” Nhưng Trần Hoa Nghiên cự tuyệt hợp tác, có vẻ lạnh nhạt nói.
“Tôi biết rõ.” Phương Lỗi nở nụ cười tràn đầy.
Anh đương nhiên biết cô tới cửa tìm anh là vì muốn một cái công đạo, đòi một công đạo, nhưng anh cũng đã đợi chờ cô lâu như vậy rồi, để cho anh nhìn thêm mấy lần đôi mắt khiến anh mê đắm như bị bỏ bùa thì thế nào?
“Anh!” Trần Hoa Nghiên sợ nhất một loại người, ác nhân người xấu cô cái gì cũng không sợ, duy chỉ có sợ vô lại, nhất là giống như Phương Lỗi luôn giả bộ vô tội vô lại.
Hết cách rồi, giả bộ không bằng anh, cô tức giận buồn bực ngồi vào trên ghế sa lon.
Lần trước quá khẩn trương, cô đều không có phát hiện thì ra ghế sa lon này mềm nhũn, phía trên còn để mấy gối ôm mập mạp, nếu như không phải là Phương Lỗi ở đây, cô cũng sớm đã cầm lên gối ôm, ôm vào trong ngực rồi.
Hình như nhìn ra được ý nghĩ trong đầu cô, Phương Lỗi từ mấy trong đống gối ôm lấy ra một cái tròn nhất mập nhất, lập tức bỏ vào trong tay của cô, để cho cô ôm.
Màu sắc gối ôm tươi tắn ôm trong tay cô hợp với đôi mắt tròn vo của cô trong giống một tiểu nữ sinh cùng người lớn giận dỗi.
Phương Lỗi không nhịn được cười đến càng vui vẻ hơn, vì mình từng điểm từng điểm khám phá ra một mặt khả ái của cô mà cười.
Ngồi được thoải mái, lại ôm gối ôm thoải mái, lửa giận đáy lòng Trần Hoa Nghiên cơ hồ lùi đến một tia cũng không còn, hoàn toàn không chú ý tới mình bị Phương Lỗi chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ lấy lòng mà giải quyết được.
“Đối với lần trước chia tay không vui vẻ và còn chuyện xảy ra trong tháng này tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi với cô.”
Giải quyết cô, bắt đầu anh liền đi vào chính đề, “Cô tháng này chạy khắp các phòng khám chỉnh hình khác không có bất kỳ một bác sĩ chỉnh hình nào giúp cô làm phẫu thuật, đó là bởi vì trong nghề chúng tôi có một quy củ bất thành văn, trừ phi phẫu thuật thất bại, nếu không những người khác không thể nhận khách hàng này.” Cái này là anh nói bừa, nhưng anh chính là khi dễ cô không biết.
Nghe được giải thích, Trần Hoa Nghiên bừng tỉnh hiểu ra.
Mỗi hành nghề cũng sẽ có quy củ đặc biệt, giống như làm người mẫu vậy, nếu như công việc bị người khác đoạt, chính mình dù có nói liên tục cũng không thể nói một tiếng.
Tại sao? Đó là bởi vì năng lực của mình không đủ, phía sau đài lại không cứng, như vậy mình có thể nói gì, chỉ có thể ắn răng ngậm máu vào trong, hi vọng dưới một lần vận khí mình tốt một chút, có thể sớm một chút hết khổ, hoặc là tìm đến một núi cao đủ cứng phía sau đài.
Thấy ánh mắt cô sát khí không còn nồng đậm như vậy, giọng của Phương Lỗi thành khẩn hơn, “Khác chính là lần trước tôi bởi vì nói chuyện không dùng đến não, mới có thể nói ra lời nói thiếu lễ độ, thật ra thì tôi cũng không có ý đó”.
Tôi chỉ là muốn nói, “Thật ra thì Trần tiểu thư cô ngũ quan vô cùng tiêu chuẩn, nếu như thay đổi một phần trong đó, có thể sẽ làm cho cả tỷ lệ mất ổn định, đến lúc đó có thể không chỉ con mắt của cô cần làm thay đổi, liền những bộ phận khác cũng phải thay đổi để phù hợp hơn, đây cũng không phải là một hai tiểu phẫu mà có thể xong chuyện, xin hỏi Trần tiểu thư, cô thật tính toán làm như vậy sao?”
Thấy anh đều nói xin lỗi, Trần Hoa Nghiên hậm hực gật đầu, bày tỏ mình tiếp nhận xin lỗi của anh, lời nói kế tiếp của anh lại làm cho cô có chút chần chờ.
Thật ra thì cô chỉ tính toán thay đổi đôi mắt, không có ý định thay đổi bộ phận khác, nếu như lúc này sửa lại toàn bộ, cô cũng sẽ kh