
Tác giả: Hàn Hi Nhân
Ngày cập nhật: 03:20 22/12/2015
Lượt xem: 134304
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/304 lượt.
nói: “Trong lòng anh ta chỉ có tiểu thư Diệp.”
“Tiểu thư Diệp?” Má Tiền sợ hãi than một tiếng, sau đó cười nói: “Con nói, nó là người tình của tiểu thư Diệp? Vậy Thượng Quan Sở đội nón xanh?” Má Tiền nói xong, cười ha hả.
Tiền Nguyên bất đắc dĩ nhìn má Tiền cười khao trương, không biết nói cái gì cho phải. Giọng của Má Tiền thật lớn, đến Lãnh Thần cùng Mễ Lam Nhi ở phòng trẻ em lầu hai chơi với Thượng Quan Diệp cũng nghe rành mạch.
Mễ Lam Nhi có lỗi cười, nói: “Thật xin lỗi nha!” Có một mẹ chông như vậy, cô cũng không muốn, nhưng cô không có cách nào thoát khỏi.
Lãnh Thần vẻ mặt tươi cười, nói: “Nên thật xin lỗi không phải là cô, mà là mẹ chồng cô. Hơn nữa phải nói với Thanh Linh.” Bà gìa này thật đáng ghét, lại ở trong lòng may mắn Thanh Linh không có mẹ chồng như vậy, nếu không sao Thanh Linh chịu được.
Mễ Lam Nhi không nghĩ đến Lãnh Thần dễ nói chuyện như vậy, không khỏi cười nói: “Điều kiện của anh tố lắm, sao cứ không chịu buông tay tiểu thư Diệp chứ?” Người đàn ông tốt như anh ta, nên có được hạnh phúc.
Lãnh Thần nhìn Tiểu Diệp Tử, nhướn mày cười: “Có thể làm cha nuôi Tiểu Diệp Tử, tôi đã rất thỏa mãn.”
Mễ Lam Nhi có thể hiểu được hành động của Lãnh Thần, nhìn vẻ mặt đang chơi đùa của Thượng Quan Diệp, thở dài nói: “Anh nói thằng nhóc này sao lại thích tiền thế chứ?”
Lãnh Thần đột nhiên nở nụ cười, nói: “Chưa chắc các cậu sinh con sẽ càng kỳ lạ.”
Tiền Nguyên vừa lên lầu nghe được lời nói Lãnh Thần, lạnh lùng lườm Lãnh Thần cười nói: “Con anh mới lạ.”
Lãnh Thần nhìn Tiền Nguyên mặt lạnh, không khỏi cười nói: “Mễ Lam Nhi, cô nghĩ lại xem con cô sinh ra có khuôn mặt lạnh lùng giống như anh ta, có bao nhiêu buồn cười, bao nhiêu kỳ lạ.”
Mễ Lam Nhi ngẩng đầu nhìn mặt lạnh Tiền Nguyên, gật gật đầu, rất đồng ý nói: “Sau này anh thử cười đi, em không muốn sinh ra một khối băng nhỏ.”
Tiền Nguyên nghe xong xấu hổ khóe môi co rút, nói: “Có gì buồn cười.”
“Được, chừng nào anh luyện cười tốt, lúc đó chúng ta liền sinh con.” Mễ Lam Nhi nghiêm túc nói.
Liền bởi vì câu nói này của Mễ Lam Nhi, trong cuộc sống sau này của Tiền Nguyên có nhiều tươi cười hơn.
Ước chừng nửa giờ sau, Thượng Quan Diệp liền đong đưa thân thể về nhà. Trong tay không quên lấy mấy đồng tiền.
Lúc đi đến phòng khách, má Tiền thấy, chạy đến, đoạt lấy tiền trong tay nhỏ của Thượng Quan Diệp, nói: “Đứa bé nhỏ như vậy sao có thể lấy tiền chứ? Lại nói tiền này là của nhà họ Tiền chúng tôi, không thể cầm về nhà họ Diệp.”
Mễ Lam Nhi thấy vậy tức giận, Tiền Nguyên lại mở miệng trước, “Mẹ.”
Má Tiền vắt chéo tay sau lưng, nói: “Mẹ không đưa, đây rõ ràng là tiền của nhà chúng ta, vì sao lại để cho nó lấy đi.”
“Oa… ô ô…” Thượng Quan Diệp thấy món đồ chơi không còn trong tay, gấp đến khóc rống lên, nước mắt như hồng thủy, khiến Lãnh Thần và Mễ Lam Nhi hoảng sợ không nhẹ.
Lãnh Thần nôn nóng ôm lấy Thượng Quan Diệp, an ủi nói: “Tiểu Diệp Tử đừng khóc, chúng ta về nhà chơi đi.”
Nhưng Thượng Quan Sở biết chính xác tiền bị má Tiền cướp đi, ngóng nhìn má Tiền, không ngừng oa oa khóc lớn. Cho dù Lãnh Thần lấy tiền trên người cho nó, nó cũng không xem một chút, giống như bị đoạt món đồ yêu quý nào đó.
Mễ Lam Nhi thấy Thượng Quan Diệp khóc, nóng nảy, chạy về phía mẹ Tiền nói: “Mẹ, trả lại tiền cho Tiểu Diệp Tử.”
Má Tiền mới không nghe Mễ Lam Nhi, nói cái gì không còn, Mễ Lam Nhi thấy nói không thông, liền muốn tiến lên đoạt, má Tiền lùi về sau mấy bước. Thấy Mễ Lam Nhi tiến lên, bước lên đẩy Mễ Lam Nhi ra, nói: “Tránh ra.” Sau khi nói xong liền vội vàng chạy lên lầu.
Mễ Lam Nhi đột nhiên bị má Tiền dùng sức đẩy, đứng không vững, cả ngơ'>fi ngả về phía sau, chỉ nghe ‘ba’ một tiếng ngã xuống đất, Tiền Nguyên vội vàng chạy tới đỡ, nói: “Lam Nhi, không sao chứ!”
Đột nhiên Mễ Lam Nhi cảm thấy bụng đau, hai tay ôm bụng nói: “Bụng em đau.” Tiền Nguyên vội vàng, ôm lấy Mễ Lam Nhi phóng đến nhà họ Diệp, người còn ở trong sân đã lớn tiếng kêu: “Chu Ngao, bác sĩ Chu.”
Chu Ngao đang ở phòng khách xem thời sự nôn nóng đứng dậy, nhìn thấy Tiền Nguyên ôm Mễ Lam Nhi, Lãnh Thần ôm Tiền Nguyên vọt vào phòng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Mau, mau đến xem cho Mễ Lam Nhi, bụng cô ấy đau.” Tiền Nguyên gấp đến mức sắc mặt tái nhợt.
Chu Ngao tùy tay đặt lên cổ tay Mễ Lam Nhi, trong chốc lát nói: “Động thai.”
"Thai?" Tiền Nguyên cùng Lãnh Thần đều hô to?
Chu Ngao nhìn Tiền Nguyên nói: “Mễ Lam Nhi bị đẩy ngã chứ gì! Cậu làm chồng kiểu gì mà để cho vợ mang thai bị đẩy ngã chứ?” Lại nói tiếp: “May không có chuyện gì lớn, tôi kê đơn thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt.”
Lúc này Tiền Nguyên mới yên lòng, nhưng Mễ Lam Nhi cũng không quá tin tưởng nhìn Chu Ngao nói: “Cái gì? Anh nói tôi mang thai?”
“Đúng vậy.” Chu Ngao gật đầu, nhìn về phía Thượng Quan Diệp còn oa oa khóc lớn, hỏi Lãnh Thần, “Tiểu Diệp Tử sao vậy?”
Lãnh Thần nhìn nhìn Tiền Nguyên nói: “đồ chơi của Tiểu Diệp Tử bị mẹ của anh ta lấy đi, cho nên khóc!”
Tiền Nguyên vẻ mặt xấu hổ, nói: "Thật xin lỗi, mẹ tôi..."
Lúc này Diệp Thanh Li