
Tác giả: Hàn Hi Nhân
Ngày cập nhật: 03:20 22/12/2015
Lượt xem: 134302
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/302 lượt.
nh xuất hiện trước mặt mọi người, nói: “May Mễ Lam Nhi không có chuyện gì, trẻ em, càng khóc càng khỏe mạnh.”
Mọi người thấy vẻ mặt gió thoảng mây trôi của Diệp Thanh Linh, không khỏi ở trong lòng nghĩ, có người mẹ như vậy sao? Cái gì càng khóc càng khỏe mạnh, rõ ràng là không biết la con thế nào nên tìm cớ thôi!
Ngay lúc mọi người còn đang nghĩ là Diệp Thanh Linh đang lấy cớ, chỉ thấy cô nhận con trong tay Lãnh Thần, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Diệp Tử đừng khóc.”
Một câu như vậy, Thượng Quan Diệp thật sự ngừng khóc.
Tiếp theo Diệp Thanh Linh lại nói: "Tiểu Diệp Tử cười cái cho mẹ xem!"
Tiểu Diệp Tử vừa ngừng khóc, quả thật nhếch miệng cười, bộ dáng vừa cười vừa khóc đều chọc mọi người nở nụ cười. Trong lòng mọi người lại bội phục Thanh Linh.
Sau khi Chu Ngao giúp Mễ Lam Nhi chuẩn đoán xong, Tiên Nguyên vẫn không yên tâm lắm, vẫn mang theo Mễ Lam Nhi đến bênh viện tư nhân của nhà Thượng Quan kiểm tra lần nữa. Vì động thai, Mễ Lam Nhi phải ở bệnh viện 2 ngày, truyền nước biển 2 ngày mới được về nhà.
Đương nhiên, Tiền phu nhân sau khi biết Mễ Lam Nhi có thai rất vui vẻ, hơn nữa còn liên tiếp trách cứ bản thân đẩy Mễ Lam Nhi. Tiền phu nhân không biết vào bếp, đành phải thiếu tự nhiên đến nhà họ Diệp nhận lỗi.
Vừa vào sân nhà, chỉ thấy Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở đang chời đùa với Diệp tử ở trong sân, Tiền phu nhân vẻ mặt xấu hổ bước đến trước mặt bọn họ, nói: “Thiếu gia Sở, chuyện buổi sáng, thật xin lỗi.”
“Ừm!” Thượng Quan Sở nắm bàn tay mủm mĩm của con trai chuyển vòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiền phu nhân một cái, chỉ hừ nhẹ, xem như nghe được giải thích của bà.
Tiền phu nhân hai tay nắm cùng 1 chỗ, tay hơi phát run, nói: “Tôi muốn……” Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn mắt Tiền phu nhân, bình thản nói: “Tìm má Trương có việc?”
“Thật xin lỗi.” Nhìn khuôn mặt tươi cười của Mễ Lam Nhi, Tiền phu nhân còn nghiêm túc nhận lỗi.
Tiền Nguyên thấy mẹ cuối cùng cũng hiểu cho bọn họ, vẻ mặt tươi cười nói: “Mẹ, chuyện trước kia đã qua đi! Chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Mễ Lam Nhi cũng đồng ý cách nói của Tiền Nguyên, cười nói: “Chuyện trước kia để nó qua đi! Sau này, một nhà chúng ta sống cho thật tốt.” Đây là hỵ vọng của cô, chỉ có như vậy mới là hạnh phúc thật sự.
Ba người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần lời nói để bộc lộ.
Mùa hẹ năm thứ hai.
Thượng Quan Diệp sắp 2 tuổi, nó đã có thể không cần người lớn để ý đi lại trong nhà, hơn nữa, nói chuyện cũng cực kỳ rõ ràng.
Hôm nay, Thượng Quan Diệp ở trong phòng mình chơi đồ chơi của mình với Mễ Lam Nhi, sau khi chơi một lúc lâu, cầm một xấp tiền trong tay đặt vào tay Mễ Lam Nhi nói: “Dì Lam, cho.”
Mễ Lam Nhi nhận tiền, nói: "Tiểu Diệp Tử không chơi sao?"
Thượng Quan Diệp trừng mắt to nhìn Mễ Lam Nhi, ngón tay nhỏ nhỏ chỉ vào bụng, giọng điệu non nớt nói: “Cho em gái.”
Mễ Lam Nhi lập tức hiểu được, thì ra thằng quỷ nhỏ này muốn tặng đồ chơi của nó cho bảo bối nhỏ còn chưa sinh ra trong bụng cô chơi! Liền cười nói: “Vậy chờ sau khi em gái sinh ra, Tiểu Diệp Tử tự mình cho nó được không?”
“Được!” Thượng Quang Diệp cầm tiền cho vào hòm đựng đồ chơi của nó, tiếp theo thân thể loạng choạng đi đến phòng ba mẹ.
Mấy ngày nay, bởi vì kiệt tác ban đêm của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh đều thức dậy đặc biệt trễ. Gần sát giờ cơm trưa, mới rời giường.
Mễ Lam Nhi đi theo sau Thượng Quan Diệp, đên cửa phòng Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Diệp kêu: “Dì Lam, mở.”
Mễ Lam Nhi sợ Diệp Thanh Linh còn đang ngue, liền gõ cửa hỏi: “Diệp tiểu thư, có trong đó không?”
“Vào đi!” Diệp Thanh Linh vừa rời giương đang rửa mặt trả lời.
Mễ Lam Nhi mở cửa, Thượng Quan Diệp liền chui vào phòng, nhìn quanh, sau đó vọt vào phòng tắm, kêu: “Mẹ.”
Diệp Thanh Linh rửa sạch mặt, liền thấy con trai xuất hiện, cưng chiều ôm lấy thân hình nhỏ bé mềm mềm của con trai, cười nói: “Tiểu Diệp Tử của chúng ta sao lại đến đây?”
Thượng Quan Diệp ở trong lòng mẹ cười rất vui vẻ, hai tay vòng quanh cổ Diệp Thanh Linh, đột nhiên nhìn thấy dấu hôn trên cổ Diệp Thanh Linh, cậu nhóc nhẹ tay xoa xoa chỗ xanh tím, giọng nói dịu dàng: “Mẹ, đau đau! Thổi thổi.” Nói xong bắt đầu thổi cho Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh sửng sốt vài giây, lúc cảm thấy hơi thở của con trai trên cổ, mới phản ứng lại, vẻ mặt xấu hổ nhìn Mễ Lam Nhi vừa tiến vào phòng, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Mễ Lam Nhi sao lại vào đây!” vừa nói vừa đặt con trai xuống đất.
Mễ Lam Nhi nhìn cổ Diệp Thanh Linh, vẻ mặt hiểu rõ cười, nói: “Không có việc gì đến chơi với Tiểu Diệp Tử. Thằng quỷ nhỏ này thật sư rất đáng yêu.”
Diệp Thanh Linh gật đầu, sau đó nói với con trai: “Tiểu Diệp Tử ở đây chơi, mẹ đi thay quần áo.”
"Dạ! Dạ!" Thượng Quan Diệp rất nghe lời liên tục gật đầu.
Diệp Thanh Linh đổi một bộ quần áo cao cổ, che hết dấu hôn trên cổ mới ra khỏi phòng, vừa ôm con trai ra khỏi phòng, vừa nói: “Mễ Lam Nhi sắp sinh nhỉ!”
“Còn có 10 người nữa là đến ngày sinh dự tính