
Tác giả: Cổ Lăng
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134890
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/890 lượt.
ầu lại kỳ quái cười một tiếng."Nhưng tôi có chồng."
Đới Ngọc Bầy ngạc nhiên sững sờ, ngay sau đó bật cười."Ra thế, tôi cũng có ba bà vợ đấy!"
"Tôi nói thật. Ngay cả bạn bè tôi cũng không biết đó!" Bối Bối nghiêm túc gật đầu một cái."Cho nên anh không được tuyên truyền thông tin này ra ngoài."
Đới Ngọc Bầy khẽ cau mày."Vậy tại sao em muốn nói cho tôi biết?"
"Bởi vì tôi cảm thấy anh muốn theo đuổi tôi...Tôi không hy vọng anh lãng phí thời gian vì tôi."
Đới Ngọc Bầy bừng tỉnh hiểu ra ."Dù sao em chính là không muốn tôi theo đuổi em.?”
Bối Bối gật đầu một cái.
"Em cự tuyệt người theo đuổi mình cũng như vậy sao?"
Nhẹ nhàng lắc đầu."Không, chỉ có anh."
"Tại sao chỉ có tôi là dùng loại lý do này?"
"Không phải lý do, là sự thật." Bối Bối nói."Thứ nhất, bởi vì anh là người đầu tiên tôi cho 50 điểm trở lên. Hơn nữa anh cho ta ấn tượng thật tốt, cho nên tôi không muốn lừa dối anh. Thứ hai, thật ra thì tôi cũng không muốn lừa dối bất kì ai, nhưng mà chủ nhiệm giáo vụ và thầy tổng giám thị không cho phép tôi nói ra. Mà nếu anh không phải là học sinh trường tôi , xem ra cũng coi như đứng đắn, cũng sẽ không lắm mồm giúp tôi tuyên truyền ra ngoài đi?"
Càng nói càng khoa trương, giáo vụ chủ nhiệm, thầy tổng giám thị cũng mang ra rồi!
Đới Ngọc Bầy thầm nghĩ.Nếu đối phương muốn từ chối anh mà tưởng tượng ra một lý do lạ lùng như vậy thì theo lý thuyết anh nên biết khó mà lui mới đúng,. Nhưng nếu bàn về tinh thần vận động viên thì không thể nói nhẹ nhàng mà buông tha. Mà anh còn hoàn toàn đủ tư cách để xưng là vận động viên hiển nhiên muốn tuân thủ châm ngôn này rồi!
Huống chi có quá nhiều người theo đuổi cô gái của anh ở trong. Trước mắt anh là một cô gái xinh đẹp với khí chất lịch sự tao nhã càng làm anh sinh ra một cảm giác vượt quá cảm giác thích . Nếu như buông tha dễ dàng như vậy như vậy, không biết sau này vẫn còn có thể hay gặp lại không!
Được rồi. Nếu cô đã trực tiếp cự tuyệt, vậy anh không thể làm gì khác hơn là chọn lựa phương pháp vòng vèo vậy!
Chủ ý đã quyết định Đới Ngọc Bầy liền mở miệng nói: "OK, không đuổi theo em, vậy kết bạn được chứ?"
"Bạn Bè?"
"Đúng vậy, bạn bè trong sáng, được không?" Đới Ngọc Bầy dụ dỗ ."Chính là cùng nhau nói chuyện, nghiên cứu bài tập, cùng đánh rắm... Bạn bè đơn giản được không?"
Bối Bối nhíu nhíu mày. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu đang muốn cự tuyệt. . . . . .
"Này! Tiểu thư, cậu làm sao có thể tình nguyện trong khi tường hoa. . . . . . Ah? Anh là ai?" Thân thiết nắm tay Thẩm Xương Hồng đi tới Ông Lâm tò mò nhìn Đới Ngọc Bầy từ trên xuống dưới."Hình như chưa từng gặp nhau thì phải."
"Tôi là Đới Ngọc Bầy của trường trung học J.” Đới Ngọc Bầy tự nhiên tự giới thiệu mình.
"Trung học J?" Ông Lâm kinh ngạc lặp lại."Tại sao từ trung học J lại có thể tới đây?"
"Bạn hàng xóm mời tôiđi cùng."
Ông Lâm “À” một tiếng, tiếp đó lại hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn cùng cô ấy kết bạn." Đới Ngọc Bầy hướng đầu về phía Bối Bối gật một cái "Cô ấy đang suy nghĩ."
"Suy nghĩ?" Ông Lâm không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Bối Bối."Tiểu thư, trung học J cũng không,còn là nam của trường trung học hạng nhì đó! Cậu còn có cái gì tốt để suy nghĩ?"
Bối Bối vừa mới mở miệng, Ông Lâm ngay sau đó lại nói: "Không có gì để suy nghĩ. Mọi người kết giao bằng hữu cũng không có gì, OK, cứ như vậy." Nói qua cô lại chuyển hướng tới Đới Ngọc Bầy."Này, Đới Ngọc Bầy, về sau anh muốn tìm Bối Bối thì. . . . . ."
"Bối Bối?"
"Vậy?" Ông lâm khoa trương kêu một tiếng."Không thể nào? Anh ngay cả tên của cậu ấy cũng không biết?"
Đới Ngọc Bầy cười khổ."Cô ấy không chịu nói cho tôi biết."
Ông Lâm không chịu nổi trừng Bối Bối một cái."Cậu ấy gọi là Tang Bối Bối, trung học S năm 3, số điện thoại di động là . . . . ."
Bối Bối chỉ có thể bất đắc dĩ than thở liên tục. Ai cũng có thể đắc tội nhưng lúc này hai đồng đảng có suy nghĩ nông nổi này mà đột nhiên nổi cơn giận cũng là rất dọa người đó.
“ Thành tích của Bối Bối ở mức trung bình, muốn thi lên đại học thật sự rất miễn cưỡng. Cho nên. . . . . ." Ông Lâm ra hiệu nháy mắt mấy cái." Nên cậu ấy rất cần có người giúp tăng cường cái gì gọi là bài tập, anh hiểu chứ?"
Hàm răng trắng như tuyết lại xuất hiện . Đới Ngọc Bầy cười ha hả lên tiếng: "Hiểu, hiểu, dĩ nhiên hiểu!"
Trời ạ, tha cho tôi đi! Bối Bối âm thầm than thở.
Chín giờ kém năm phút tối, Bối Bối khoanh chân ngồi ở trên giường. Hai mắt dường như hơi tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào đôi mẹ con mèo Kit¬ty trước mặt. Chín giờ tròn. Tiếng “meo meo” mới vừa cất, Bối Bối lập tức nắm lên con mèo Kitty mẹ đang nằm trên người con mèo Kitty con.
"Này, nhiều hơn?"
"Bối Bối."
Giọng nói dịu dàng truyền vào trong đầu, Bối Bối lập tức nghẹn ngào."Nhiều hơn,em rất nhớ anh đó!" Hiện tại cô rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là “Một Ngày không gặp như cách Ba Thu” rồi. (Ba thu=3 năm)
Than nhẹ một tiếng."Anh cũng vậy rất nhớ em, Bối Bối." Giọng Văn Hạo cực kỳ dịu dàng
"Nhiều Hơn. . . . . ." Bối Bối gần như khóc òa.
"Đừng khóc, Bối Bối, anh s