80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Vợ Nhỏ Trẻ Trung

Cô Vợ Nhỏ Trẻ Trung

Tác giả: Cổ Lăng

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 134892

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/892 lượt.

hoa dại, đối với xe chó sủa Đại Cẩu, khanh khách mổ bầy gà, cảnh sắc thuần phác rửa sạch tâm tình mơ hồ không khí ngột ngạt.
Xe vừa mới dừng lại, chỗ ngồi hai đôi phía sau này dựa vào xe cửa ra hi hi ha ha chạy mất.
"Nhiều hơn, áo khoác của anh mặc hay không mặc?"
Văn Hạo đón lấy một tia nắng mặt trời ấm áp."Không mặc?"
"Này cho anh." Nhiều hơn nói qua vươn tay ra.
Văn Hạo đưa cho cô, đồng thời hoang mang hỏi: "Làm gì? Em sẽ lạnh không?"
Bối Bối nhận lấy áo khoác thể thao của Văn Hạo liền nhét trong balo của mình .
"Trong rừng rậm tương đối đều râm mát, Chồng em như thế này sẽ lạnh."
Trái tim Văn Hạo không khỏi ấm lên."Cám ơn." Anh dịu dàng nói.
Bối Bối dí dỏm nhăn nhíu lỗ mũi."Không khách khí, em là vợ anh nha, chăm sóc thân thể của anh là trách nhiệm của em a."
Ôm đầu vai Bối Bối "Em biết bọn họ ở nơi nào không?" Văn Hạo nhìn quanh hỏi.
Bối Bối đưa ngón tay chỉ cô gái vẻ mặt tò mò đứng ở lối vào."Đó là người phụ trách phòng vui vẻ của chúng ta, cô ấy sẽ nói cho chúng ta đi như thế nào, bên cạnh cái đó là người phụ trách phòng trong J thôi."
Tò mò đã chuyển thành hâm mộ, người phụ trách phòng cao gầy liếc Văn Hạo."Bạn trai của cậu?" Bối Bối gật đầu nhẹ, cô ấy lập tức liền chậc hai tiếng."Khó trách cậu đem giấu anh ấy kỹ như vậy, thật làm cho người đố kỵ suy nghĩ ý muốn được K cậu a, Tang Bối Bối."
Cô ấy thành thật mà nói.
"Đi!" Bối Bối cười nói."Chính cậu cũng đã có bạn trai, ít mơ ước đến mình đi."
"Nhưng bạn trai của tôi không có xuất sắc thế này a!" Giọng người phụ trách phòng hào sảng vui vẻ nhìn lên nhìn xuống đánh giá Văn Hạo."Kia đang học đại học?"
"Đại học?" Bối Bối buồn cười nghía Văn Hạo một cái."Đã là tiến sĩ rồi, chả hết đại học?"
"Cũng?" Người phụ trách phòng kinh ngạc nhìn chằm chằm Văn Hạo."TIến sĩ? Anh ấy bao nhiêu tuổi à?"
"26, không, hai mươi bảy tuổi." Bối Bối hả hê ngẩng cằm lên.
"Anh ấy là tiến sĩ quản trị doanh nghiệp Havard !"
"Havard ? !" Người phụ trách phòng lẩm bẩm nói."Cực giỏi!"
"Anh ấy còn là một nhà tổng giám đốc của công ty Khóa Quốc." Bối Bối lại thêm một câu.
(Khóa quốc là chỉ những tập đoàn có thế lực hùng mạnh vượt trên cả quốc gia)
"Oa! Tàn bạo hơn rồi."
"Hơn nữa cô gái ngưỡng mộ anh ấy cũng từ nước Mĩ đuổi tới Đài Loan."
Đây cũng là sự thật.
"Thành thật mà nói " Người phụ trách phòng lầu bầu."Nếu là tôi...tôi cũng sẽ."
"Còn có. . . . . ."
"Bối Bối!"
Bối Bối mặt ngây thơ vô tội ngước nhìn Văn Hạo."Chuyện gì, nhiều hơn?"
Văn Hạo lúng túng ho khan một cái."Không nên nói nữa."
"Tại sao?" Bối Bối nghẹo đầu."Em nói đều là lời nói thật a!"
"Anh hiểu rõ, nhưng. . . . . ." Văn Hạo lại ho khan một cái."Ách. . . . . . Không phải muốn thịt nướng sao? Chúng ta còn cần đi vào tìm bọn họ đó!"
Bối Bối chỉ tay."Đối diện đó!"
Văn Hạo thở phào nhẹ nhõm."Đúng , đúng,!"
Bối Bối cười thật vui vẻ."Em nên đi nói cho mọi người nghe mới đúng chứ!"
"Ờ? !"
Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông ôm Bối Bối, Đới Ngọc Bầy liền hiểu rõ tại sao Ông Lâm lại bảo hắn rời đi. Đều là phái nam giống nhau, cho dù không bằng lòng, hắn không thừa nhận không được người đàn ông kia quả thật vô cùng xuất sắc, hắn tuyệt đối không đuổi kịp.
Bề ngoài xuất sắc, hơi thở lạnh lùng. Mặc dù chỉ mặc quần áo thoải mái đơn giản, lại như cũ có một luồng khí thế uy nghiêm trời sanh. Nhưng quang trọng nhất là lúc bọn họ đưa mắt nhìn lẫn nhau biểu lộ ra tình cảm, đó là tình cảm sâu nồng đầy ý nghĩa, khắc cốt ghi tâm, làm người ta không khỏi từ trong đáy lòng cảm động than thở.
Hắn tuyệt vọng rồi. Không cần bất luận người nào khuyên nhủ, hắn biết mình nên hết hi vọng rồi.Việc duy nhất hắn muốn làm chính là chúc phúc cho cô, cho dù đau lòng, nhưng thân là đàn ông nên có phần kiên quyết, chuyện tình cảm yếu đuối hắn không vướng vào.
Cho nên, hắn bình tĩnh đi tới trước mặt Bối Bối."Chúc phúc các người." Hắn thành tâm thành ý nói.
Bối Bối lập tức mở miệng cười."Cám ơn."
"Không cần khách khí." Đới Ngọc Bầy nói, tiếp theo chuyển sang Văn Hạo."Anh thật rất xuất sắc, tôi tự nhận không bằng anh, nhưng chuyện này cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu tôi nhận thua .
Chúng tôi đi chơi rất nhiều lần, nhưng trong miệng của cô ấy vĩnh viễn đều chỉ có anh.
Nhiều hơn có bao nhiêu xuất sắc, nhiều hơn có bao nhiêu dịu dàng, thân thể nhiều hơn không tốt, nhiều hơn cận thị hơn một ngàn độ, nhiều hơn dạy cô khiêu vũ, nhiều hơn dạy cô chơi bóng, nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn. . . . . . Vĩnh viễn đều chỉ có nhiều hơn." Hắn than nhẹ."Nhưng mà tôi lại không muốn nhận thua, tôi cho là tôi chỉ cần có đầy đủ tính nhẫn nại, sớm muộn gì có thể từ trong tay anh cướp được lòng của cô ấy. Cho tới hôm nay, thấy ánh mắt ngắm nhìn anh của cô ấy, tôi rốt cuộc hiểu rõ không người nào có thể can dự giữa các người. Ánh mắt của cô ấy nhìn anh của là sự yêu mến, mê say tha thiết, tôi có thể cảm thấy được tình cảm cô ấy đối với anh đã là sâu không thể rút, không người nào có thể lung lay dù chỉ một chút . Đời này kiếp này, trong lòng của cô