
Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào
Tác giả: Cổ Lăng
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134896
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/896 lượt.
ấy chỉ biết có anh, cũng không cho người khác. Cho nên, tôi chỉ có thể chúc phúc các người đồng thời hi vọng có một ngày cũng sẽ có một cô gái dùng ánh mắt ấy nhìn tôi."
Dứt lời, Đới Ngọc Bầy liền xoay người rời đi, tâm trạng Văn Hạo đều run rẩy mà nhìn bóng lưng của hắn, một lúc lâu không thể nhúc nhích tí nào. Sau đó, anh từ từ rũ mắt tìm tòi trên mặt Bối Bối.
Một phần si tình trên mặt cô này thật là cho anh sao? Sự điên cuồng trong đáy mắt cô thật là thuộc về nữ nhân thành thục sao?
Thật sao? Thật sao?
"Bối Bối, lửa tốt lắm, còn không mau tới nướng, mình nướng mình tự ăn , chúng mình cũng không giúp bọn cậu nướng đâu!"
Sau khi cho anh một nụ cười dịu dàng thâm tình, Bối Bối kéo Văn Hạo đến gần.
"Đến rồi!"
Cự tuyệt con gái mến mộ theo đuổi bình thường rất dễ dàng, chỉ cần đem bộ lão K bày ra,lời lẽ hung ác điểm tâm từ chối thẳng thắn là được.
Nhưng loại nữ học sinh cấp 3 nửa đời không quen này ? Hơn nữa họ vừa là bạn học cùng Bối Bối , cũng không được quá vô tình, lại không thể quá mức nghiêm nghị, dĩ nhiên càng không thể nào tiếp nhận. Hơn nữa trừ Bối Bối, anh không có kinh nghiệm chung sống cùng con gái. Cho nên lúc một đám con gái vây quanh anh vội vàng tự giới thiệu bản thân mãnh liệt lấy lòng thì anh cũng chỉ có thể khó chịu xoay người trầm mặc không nói.
Nhưng Bối Bối luôn có thuật bảo vệ chồng kịp thời chộp lấy cây chổi cao khua hai phía, đem anh bên người quét một đám đồ bỏ đi xa tít chân trời, lại lôi kéo anh ngồi xuống, đem đùi gà mới vừa nướng xong đặt ở trên tay anh.
"Nếm thử một chút xem tài nấu nướng của em như thế nào?"
Bởi vì Văn Hạo không thể ăn thêm chất bảo quản gì đó, cho nên Bối Bối đặc biệt từ trong nhà mang đến nước cây đu đủ tươi, còn có một chút trái cây, thậm chí ngay cả tương liệu đều là bảo Trương tẩu chuẩn bị xong mang tới.
"Không tệ " Văn Hạo chỉ cắn một cái liền lia lịa gật đầu nói: "Thật rất ngon!"
"Thật?" Bối Bối mặt mày lập tức hớn hở, đồng thời rót ra một ly nước đu đủ cho anh."Vậy anh ăn nhiều hơn một chút, muốn thổ ty sao?"
"Được." Văn Hạo cắn một cái đùi gà nữa."Em không ăn sao?"
Bối Bối xoay tay chỉ một cái."Vẫn còn đang nướng, một người hai cái đùi gà, mấy miếng thịt, còn có ngô, nếu như không đủ có thể lại đi theo chân bọn họ đòi."
"Đủ rồi, đủ rồi."
Bối Bối nhăn nhíu lỗ mũi."Sớm biết anh ăn không nhiều lắm." Dứt lời, cô xoay người lại vừa lật đùi gà cá ở phía trên xoạt đầy tương, vừa lấy bơ trộn với ngô, nước sốt cùng bơ nhỏ xuống đang hâm nóng lên, mấy tiếng nở vang, truyền đi một hồi khói mù tràn ngập.
Văn Hạo chần chừ một lúc."Bối Bối, chúng ta vừa tới không lâu người con trai chạy tới nói với chúng ta chính là. . . . ."
"Đới Ngọc Bầy, anh còn từng nhận lấy điện thoại anh ta một lần, có nhớ không? Chính là khi nghỉ đông đó." Bối Bối quay đầu lại nói."Em vẫn cho là anh ta buông tha ý nghĩ đuổi theo em rồi, không ngờ. . . . . ." Cô nhún nhún vai quay lại đầu."Dù thế nào đi nữa anh ta hiện tại chết tâm là tốt."
Văn Hạo trầm mặc chốc lát."Có rất nhiều con trai đuổi theo em sao?" Anh lại hỏi.
"Rất nhiều a, từ lúc Quốc Trung bắt đầu." Bối Bối thành thật nói."Có một số em quả quyết cự tuyệt sau tuyệt vọng rồi, có một số thà chết không chịu buông, dù sao em không rảnh để ý là được."
"Tại sao?"
"Tại sao?" Tay cội vàng thoa tương liệu ngừng lại, Bối Bối cẩn thận nghĩ tới."Thật ra thì, Ông Lâm cũng từng bảo em giao lưu cùng con trai khác một chút, nhưng. . . . . ." Cô khinh thường quay miệng cá."Bọn họ nếu không có một chút có thể để cho em để mắt . Em nghĩ, em cuối cùng lbiết theo bản năng so sánh bọn họ với anh. Không đẹp bằng anh, không được. Không có cao bằng anh; không được. Không có thông minh như anh, không được; không có người dịu dàng như anh; không được, hơn nữa. . . . . ."
Cô đột nhiên quay đầu lại ngọt ngào cười một tiếng."Không có cận thị hơn một ngàn độ, không được; không có thường thường gặp trở ngại, không được. Không mắng Anh văn thô tục, không được.Không có thân thể kém như anh, không được. . . . . ." Cô nhún nhún vai, tầm mắt lại quay lại trên thịt nướng."Kết luận đúng là, bọn họ không phải anh, tất cả không được!"
Văn Hạo lại trầm lặng, cho đến khi tất cả người xung quanh đều chạy hết ,nhóm con trai ăn uống no đủ liền kết bạn đến bên dưới trong suối xem một chút có thể hay không sờ tới hai con tôm, nữ sinh là tìm dã khương hoa đi.
Bối Bối thu dọn lại thức ăn còn dư, Văn Hạo cúi đầu cầm khăn giấy ướt lau tay.
"Em từ lúc nào phát hiện. . . . . . Ách, yêu anh sao?" Anh đột nhiên lại hỏi.
"Lúc nào ?" Bối Bối nghiêm túc suy nghĩ thật lâu."Em cũng không rõ lắm"
Cô trầm ngâm."Em chỉ nhớ bắt đầu từ sáu tuổi, em chỉ muốn lớn lên về sau nhất định phải gả cho anh. Sau đó. . . . . ."
Cô ngắm anh một cái, ngay sau đó đem balo đựng áo khoác lấy ra cho anh.
"Anh sẽ lạnh, nhanh mặc vào."
Không nói lời nào nhận lấy áo khoác mặc vào, Văn Hạo để Bối Bối thay mình đem khóa kéo kéo lên.
"Nhớ khi mẹ em mới vừa qua đời không? Khi đó em rất đau lòng, nhưng anh vẫn nói với ta. .