
Tác giả: Trần Thu Trang
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341083
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1083 lượt.
ng, anh nói nhẹ tênh:
- Đêm hôm qua bọn tôi tóm được mấy thằng đang thả gà dịch vào resort đấy. Hình như có cả gà lai giống Đài Loan.
Kim Dung hơi biến sắc. Giọng Lập vẫn đều đều:
- Tôi cho khảo 1 lúc thì chúng nó khai tông tốc hết, hóa ra toàn người quen cả! Mà mấy thằng đấy ngu quá, khu Bãi Hạc chưa xây hoàn chỉnh, mới đón khách không chính thức, cũng toàn khách quen. Chúng nó biết thế mà còn nỡ thả gà cúm hại nhau!
- Hại nhau cái gì? Mấy con gà đem chôn rắc vôi bột thì hại sao được nữa?
- À, thì tất nhiên tôi phải đem tiêu hủy rồi. Nhưng tôi làm không đúng quy trình lắm, sợ người chủ gà đau lòng. Cả trăm con gà chứ ít đâu, trong đó lại có mấy con quá béo…
- Lập chúa hay nói lấp lửng thôi, tôi sợ Lập lắm!
- Thôi tôi nói rõ vậy nhé. Hôm qua thằng Lao Ái nhà chị bảo là nó với chị cãi nhau, trốn xuống đấy nghỉ. Nửa đêm người của tôi bắt được nó gần chỗ bể nước mưa, nơi mấy thằng ranh con quăng gà toi xuống ấy. Bọn ranh cũng khai ra là nó dẫn đường rồi. Bây giờ thì tôi đang để ngâm nó trong bể cùng với mấy con gà. Chị có đi lĩnh nó về thì đi!
- Anh… anh…
Nhìn người đàn bà điêu ngoa đang lắp bắp, Lập cười:
- Tất nhiên là… anh nhà còn sống nhăn. Tay chân người ngợm còn nguyên, đem về phơi khô sao vàng hạ thổ tẩm bổ mấy hôm là anh lại dư sức phục vụ chị thôi.
Anh đứng dậy đi về phía cửa, bỏ lại 1 câu nghe ớn người:
- Nhưng lần sau thì đừng hòng!
Cánh cửa vừa sập lại đã mở ra, Minh Ánh bước vào ngó nghiêng với vẻ dò xét. Kim Dung phẩy tay:
- Cô đi ra hộ tôi đi! Sao tự tiện vào đây?
- Chị hẹn em để ký hợp đồng mấy show mùa tới mà, chị quên hay sao? Hay là bận tiếp khách quý rồi nên không cần tới em nữa?
- Quý báu lắm! - Người đàn bà chủ phòng trà đưa tay lùa vào mái tóc uốn sóng kiêu sa - Thằng khốn nạn!
Minh Ánh nhếch môi cười:
- Bây giờ chị mới biết hắn ta khốn nạn hay sao? Em thì biết lâu rồi. Nhưng mà sắp đến ngày hắn không cười được nữa rồi.
- Cô nói thế nghĩa là anh Lương chưa biết tin tức à?
- Tin gì?
- Vụ gà cúm lộ rồi. Bọn nó đang nhốt thằng Vinh trong Bãi Hạc.
- Chồng chị là thằng ăn hại! Anh Lương đã bảo là chị đừng cho nó dính vào mà chị không nghe.
- Nhưng nó nói là có thù riêng với thằng kia cần trả.
- Trời ơi, nó nói thế mà chị cũng cho à? Sao chị ngu quá vậy? Chị biết thù riêng của nó với thằng kia là cái gì không?
- Tôi hơi đâu mà hỏi! Là chuyện gì?
- Chị biết con họa sĩ thiết kế thời trang không? Trời ạ, chồng chị còn khốn nạn hơn thằng Lập nữa! Con bồ cũ của nó chuẩn bị lấy thằng kia.
- Hả, con đó… lấy Lập ư?
- Phải ạ. Cả nước biết rồi mà chị cứ như ở trên mây thế? Thằng Vinh nó làm chị lú lẫn rồi!
- Sư bố chúng nó.
Kim Dung chửi tục. Nỗi giận dữ bốc lên đầu ngùn ngụt. Hóa ra thằng chồng mụ… vẫn còn tiếc rẻ con ranh đó… thì ra là thế nên nó mới tức tốc đòi đi làm vụ này. Thế rồi thằng ăn hại chỉ được cái mã đó đã để Lập bắt được, đổ đi bao công sức của mụ! Mụ đã phải uốn lưỡi ngọt nhạt rồi chi hàng đống tiền cho cả đám giám đốc sở lẫn phó chủ tịch tỉnh để nhận được lời hứa rằng chỉ cần Bãi Hạc xảy ra chuyện 1 lần nữa thì tỉnh sẽ rút giấy phép và giao khu đó cho liên doanh của mụ. Vậy mà…
- Trời đất ơi!
- Chị kêu trời làm gì. Không phá được chuyện làm ăn thì ta phá chuyện khác của nó! – Minh Ánh nhún vai, đôi môi nâu chocolate trề ra 1 nụ cười nham hiểm – Tôi còn giữ mấy cái bí mật hay ho đây.
Thảo lẩm nhẩm lại 1 lượt danh sách khách mời trong tay rồi nhìn Đan:
- Xem chừng nhà gái hơi lép vế nhà trai chị ơi.
- Kệ đi em, chị bì sao được với anh Lập.
- Em bảo mời cả bạn em nhưng chị Đan không cho - Đức đặt tấm thiệp lên bàn, bẻ tay vặn mình.
- Bạn Đức thì liên quan gì đến chị Đan mà mời?
- Chị Thảo không biết thôi, nghe tin chị Đan đi lấy chồng bọn bạn em buồn ghê lắm.
- Mấy ông tướng đấy! Chắc buồn vì từ giờ không có ai nấu nướng dọn dẹp mỗi khi chúng nó kéo đến đây chơi chứ gì? – Đan xua xua tay.
- Đấy là chị tự nói ra đấy nhé, không phải em đâu - Đức cười lém lỉnh – Thôi, em đi đá bóng đây, 2 chị cứ ngồi làm tiếp đi.
Thảo tiếp tục cho những tấm thiếp đã viết vào những chiếc phong bì hồng phấn có lờ mờ hoa văn, 1 lát lại ngẩng lên hỏi:
- Chị có quen biết với nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, sao không mời thêm vài người hay hay?
- Ôi, họ còn bận show nọ show kia, không có thời gian đi đâu. Với lại chị thấy người “hay hay” như em bảo cũng ít lắm. Chị sẽ gửi thiếp cho mấy người lớn tuổi đã ghi trong danh sách, gọi là phải phép thôi.
Vừa lúc đó có tiếng chuông, Đan đi ra mở cửa rồi quay vào với 2 túi bánh cốm nhỏ, bà Huyên theo sau, tay cũng xách 1 túi. Thảo chào bà, nhanh nhẹn đứng dậy đỡ chiếc túi rồi thắc mắc.
- Cháu tưởng là bánh cốm đem đến cùng với trầu cau trà thuốc hôm ăn hỏi chứ ạ?
- Con bé này! Chưa cưới sao mà rành rẽ thủ tục thế?
- 2 anh cháu đều lấy vợ rồi mà bác.
- Ừ, nhưng có anh nào của cô đòi lấy vợ khi trời