
Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau
Tác giả: Thập Tam Xuân
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 1342251
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2251 lượt.
anh chậm rãi mở mắt
- Hi Thành, Hi Thành.
Chu Thiến vừa khóc vừa cười, nắm lấy tay hắn, nước mắt tẩm ướt khuôn mặt.
Triệu Hi Thành mở mắt nhìn cô, hai mắt như sáng lên:
- Chu Thiến, em vừa nói gì? Em nói lại đi!
Trong mắt anh là sự khó tin hiện rõ
Chu Thiến liên tục gật đầu, nước mắt trào ra không ngừng nhưng khóe miệng lại tươi cười:
- Hi Thành, em chính là Thiệu Lâm, em biết điều này rất khó tin nhưng em thực sự là Thiệu Lâm! Hai năm trước bị chết, em tỉnh lại thì phát hiện mình ở ngay trong cơ thể này, hơn nữa là hai năm sau. Em không biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện này rất khó tưởng tượng nhưng mà em thực sự là Thiệu Lâm. Em nhớ rõ tất cả mọi thứ về chúng ta. Hi Thành, em nhớ khi em và anh ở bên cửa sổ ngắm hoa, cùng tản bộ dưới ánh trăng, cùng chọn tên cho con, chúng ta chọn rất nhiều tên, anh còn nói những cái tên này đều rất hay, về sau sinh thêm em bé thì đều dùng. Còn nữa, chúng ta vẫn muốn đi như chưa có cơ hội đên Cửu Trại Câu. Hi Thành, em thực sự là Thiệu Lâm, anh không phản bội em, cả hai lần anh đều chỉ yêu em mà thôi!
Triệu Hi Thành run rẩy vươn tay về phía mặt cô, người đàn ông dù ở thời khắc phải chịu nhiều nỗi đau về thể xác nhất vẫn chỉ yên lặng nhẫn nại, không rên một tiếng lúc này lại rơi nước mặt. Đây chẳng rõ là nước mắt buồn hay vui nhưng nước mắt nhanh chóng thấm ướt khuôn mặt anh. Cảm xúc không thể khống chế, anh vội lấy tay ôm mặt, như đứa trẻ con òa lên khóc. Anh không biết phải hình dung tâm tình lúc này của mình bằng từ ngữ nào. Như thể món bảo bối anh trân trọng cứ ngỡ là đã biến mất mãi mãi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt. Không, như thế vẫn chưa đủ để hình dung tâm tình của anh, bởi vì trên đời này chẳng có gì quý giá bằng Thiệu Lâm.
Trong nháy mắt khi cô nói ra điều này, anh đã tin ngay không chút nghi ngờ. Đây là trời cao ban ơn cho anh, vì sao anh phải nghi ngờ?
- Thiệu Lâm… Thiệu Lâm…
Anh nức nở nói, cảm xúc này như khiến sự đau đớn trong lòng anh giảm đi rất nhiều
Chu Thiến cố gắng đến gần hơn một chút, tảng đá kéo chặt eo cô khiến cô có chút đau đớn nhưng cô mặc kệ, cô chỉ muốn đến bên Hi Thành.
- Không cần ai tin cả, anh chỉ biết anh muốn ở bên em, không ai có thể ngăn cản được
Bọn họ hôn nhau say đắm, như thể đến tim cũng đập loạn cùng nhau
- Hi Thành, vừa rồi anh khiến em sợ chết khiếp, anh có khỏe không? Anh cảm thấy thế nào? Chu Thiến lo lắng nhìn anh.
Triệu Hi Thành sờ sờ ngực:
- Giờ đã không còn đau như trước nữa rồi, Thiến Thiến, em yên tâm, giờ chẳng ai có thể tách rời chúng ta nữa, cho dù là thần chết cũng vậy, nếu hắn ta mà đến anh cũng sẽ đuổi hắn ta đi
Chu Thiến nín khóc mà mỉm cười, Triệu Hi Thành cũng cười cười, đột nhiên lại ho khan hai tiếng, Chu Thiến lo lắng hỏi:
- Anh còn đùa, uống nước nhé, uống nước có lẽ sẽ cảm thấy khá hơn
Nói xong, cô lấy trong hộp chút nước mà đưa đến bên miệng anh
Triệu Hi Thành uống được hai ngụm nước rồi Chu Thiến lại khuyên nhủ anh ăn thêm một chút. Có lẽ là tác dụng tâm lý mà anh cảm thấy thư thái hơn nhiều, tảng đá lớn đè nặng trong lòng biến mất trong nháy mắt, thoải mái vô cùng.
Bên kia, công tác cứu viện mau chóng được triển khai.
Ngày thứ ba sau động đất, Nhật Bản bắt đầu có tuyết rơi, không đến một tối tuyết đã dày đến nửa thước khiến cho công tác cứu trợ càng thêm khó khăn. Dư chấn dần biến mất, quân cứu trợ các nước đã được đưa đến những vùng bị thiệt hại mà bắt đầu công tác cứu trợ. Dưới sự giúp đỡ của cảnh sát địa phương, những vùng đông dân được cứu trợ trước mà nơi Chu Thiến lại không thuộc phạm vi ưu tiên
Triệu Hi Tuấn và Lý Thêm mời thêm mười mấy chuyên gia cứu trợ, mang theo đủ các dụng cụ mà hình thành một đội nhỏ để đến Nhật Bản. Nhiệm vụ chính của bọn họ là tìm Triệu Hi Thành. Lý Thêm vì luôn được Triệu Hi Thành dặn dò theo dõi Chu Thiến nên biết, tìm được Chu Thiến thì chắc chắn sẽ tìm được Triệu Hi Thành.
Triệu Hi Tuấn thông qua các mối quan hệ mà tìm được Khắc Y đang chuẩn bị về nước. Biết được Chu Thiến vẫn còn mắc kẹt, Khắc Y vô cùng kinh ngạc:
- Chu Thiến còn chưa thoát hiểm sao? Tổng giám đốc Triệu chẳng phải đã đi tìm cô ấy sao?
Triệu Hi Tuấn lo lắng:
- Giờ ngay cả anh tôi cũng mất liên lạc rồi
Khắc Y cả kinh nói:
- Vậy phải nhanh lên, Chu Thiến ở đó rất lâu rồi, như vậy đi, tôi dẫn mọi người đi, tôi biết Chu Thiến ở đâu
Mắt Lý Thêm sáng bừng lên:
- Vậy tốt quá
Đoàn người nhanh chóng xuất phát, ngã tư đường có rất nhiều chỗ bị ngăn lại không thể thông xe, các nhân viên cứu trợ lúc chưa thể thông đường thì chỉ có thể đi bộ, bọn họ cũng không ngoại lệ.
Dọc theo đường đi nơi nơi đều trắng xoá một mảnh, tuyết lớn phủ lên những nơi hoang tàn đổ nát này, cũng khiến những người đang mắc kẹt càng thêm nguy hiểm. Bởi vì nhiệt độ thấp sẽ lấy đi nhiệt lượng và thể lực của bọn họ mà tính mạng càng thêm nguy hiểm. Trên đường có rất nhiều công