
Tác giả: Thập Tam Xuân
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 1342189
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2189 lượt.
ước mắt long lanh rồi nhẹ nhàng nói:
- Anh thực sự không hiểu sao? Tôi chỉ là đang quan tâm anh thôi…
Giọng cô rất khẽ, có cảm giác như chất chữa nỗi đau vô tận. Tôi không khỏi ngây ra, trong lòng dâng lên một cảm giác khó mà nói rõ, dường như có một sợi dây khẽ thắt chặt trong tim.
Cô chã chực khóc, lại mím chặt môi mà cứng rắn xoay người bỏ đi. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì vội đuổi theo, đến hành lang thì đuổi theo được cô ấy. Một khắc đó, tim tôi đột nhiên trở nên thoải mái vô cùng, như có cái gì đó vốn đè nặng trong lòng đã lâu lại dần biến mất
Cô ấy dường như không nghĩ rằng tôi sẽ đuổi theo cô ấy, đôi mắt đẹp mở to, khó tin nhìn tôi. Gò má còn có một giọt nước mắt trong suốt khiến người ta nhìn vừa yêu vừa xót. Tôi ôm cô ấy vào lòng…
Chuyện sau này không cần tôi nói mọi người nhất định cũng biết, mọi chuyện đều là nước chảy thành sông. Tôi lúc này mới hiểu được, Chu Thiến không chọn tôi không phải vì tôi không tốt mà vì duyên phận của cô ấy không phải là tôi. Giống như duyên phận của Tiểu Kỳ chỉ là cô tôi chứ không phải là của ai khác, không thể nói rõ được.
Tôi thật sự không nên hoài nghi chính mình.