
Tác giả: Ức Cẩm
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341555
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1555 lượt.
chia phòng ngủ cho các thực tập sinh, bốn người một phòng, điều hòa nước nóng vệ sinh đều đầy đủ. Xét trong tất cả các bệnh viện có sinh viên tới thực tập, ở đây họ được đãi ngộ tốt nhất.
Rửa mặt chải đầu làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, Tiêu Thỏ tới khoa Cấp cứu điểm danh. Đón tiếp nàng chính là y tá trưởng của khoa Cấp cứu, Đỗ Hồng Mai. Bà ấy đã ngoài bốn mươi tuổi, thái độ lạnh lùng ít nói cười, vẻ mặt nghiêm nghị quả thật cũng dọa người đối diện không ít. Ấy thế mà vừa cất tiếng nói, tính cách của bà ấy lập tức lộ ra rõ rệt. Một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi lại có giọng nói rất Lolita, nghe chả khác gì một cô bé con hơn mười tuổi cả.
Tiêu Thỏ suýt nữa phì cười may mà nén kịp, cảm giác lo lắng căng thẳng lập tức giảm mất hơn nửa.
“Em tên là gì?” Đỗ Hồng Mai hỏi.
“Tiêu Thỏ ạ.”
“Vậy tôi sẽ gọi em là Tiểu Tiêu. Từ hôm nay em tới thực tập ở khoa chúng tôi. Em cũng biết khoa này không giống với các khoa khác, yêu cầu đối với y tá tương đối cao. Em vừa tới chưa quen lắm, vậy cứ bắt đầu từ những việc cơ bản nhất đi.”
“Vâng ạ.” Tiêu Thỏ gật đầu ngoan ngoãn, trong lòng thì đánh lô tô, việc cơ bản nhất là cái gì ta?
Kết quả là Đỗ Hồng Mai đưa cho nàng một ấm trà. “Giờ em tới phòng nghỉ giải lao lấy nước nóng pha trà cho tốt, đợi lát nữa các bác sĩ tới làm việc thì rót trà để họ uống trước đã, biết chưa?”
Tiêu Thỏ thầm nhăn nhó, hóa ra việc cơ bản nhất chính là đi pha trà sao? So với những gì nàng tưởng tượng ở nhà quả là… có chút khác biệt.
“À phải rồi, phòng 109, bác sĩ Giang không uống trà mà uống cà phê. Hộp cà phê đã có sẵn trong tủ trong phòng cậu ấy, có tờ giấy dán sẵn đó. Em pha xong thì để trên bàn cậu ấy là được, nhớ cho nửa thìa đường, đừng làm sai đấy.”
Thiếu điều làm nốt đồ ăn sáng cho bác sĩ nữa thôi! Tiêu Thỏ quả thực không biết nghĩ sao, chưa bao giờ thấy y tá viện nào lại phải làm việc này cả. Có điều nếu y tá trưởng đã giao việc như thế, nàng chả có cách nào khác là làm theo thôi. Nàng tới phòng nghỉ giải lao pha nước sôi vào trà, lần lượt mang tới phòng làm việc của các bác sĩ. Cuối cùng theo lời chỉ đạo của Đỗ Hồng Mai, nàng chạy tới phòng số 109, tìm thấy ngăn tủ có chứa máy pha cà phê, cho cà phê vào pha một cốc, lúc đó mới thở phào một cái. Nàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng tám giờ.
Đồng hồ điện tử trên tường vừa đinh một cái báo hiệu tám giờ, cửa phòng cũng đồng thời mở ra, Giang Hồ cầm cặp làm việc bước vào. Anh ta thấy Tiêu Thỏ trong phòng, lập tức hơi sững người lại ngạc nhiên.
Đúng tám giờ đi làm, không sai lấy một phút!
Thấy ánh mắt Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường, Giang Hồ cũng đoán được suy nghĩ của nàng. Anh ta hơi nhếch nhếch miệng lên cười, rồi ném bịch cái cặp làm việc lên ghế, bắt đầu coi như trong phòng không có ai để… cởi áo khoác.
Tiêu Thỏ ngẩn người kinh hãi. Nàng còn đang ở trong phòng làm việc nha, cái kẻ trước mặt sao không thèm nói tiếng nào cứ thế mà thoát y thế hả?
Cởi xong áo khoác, bên trong anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen hiệu G&D, là ủi phẳng phiu thẳng thớm, hai khuy áo phía cổ không cài, lộ ra nước da khỏe khoắn hồng hào bên trong.
Nếu cô ả háo sắc Đổng Đông Đông mà nhìn thấy cảnh này, đảm bảo không thét chói tai xịt máu mũi không lấy tiền. Có điều Tiêu Thỏ thì khác, nàng đã sớm bị cái con sói gian xảo Lăng Siêu huấn luyện mãi quen rồi. Giang Hồ làm thế cũng chả thấm tháp vào đâu. Thế nên nàng không thèm liếc nhìn anh ta, quay người bước ra ngoài.
Giang đại thiếu gia vốn vô cùng tự tin về vóc người hoàn hảo của mình, nào ngờ bạn Tiêu Thỏ đến liếc cũng chả thèm liếc chứ đừng nói ngắm nhìn ngưỡng mộ. Lòng tự tôn bị tổn thương nặng nề, anh ta vội gọi nàng lại. “Khoan đã!”
“Sao ạ?”
“Treo áo khoác lên giúp anh.” Anh ta không chờ Tiêu Thỏ đồng ý, đã ném cái áo khoách đang cầm trong tay ném về phía nàng.
Thật đúng là mặt dày vô sỉ. Tiêu Thỏ đón lấy cái áo, vô cùng bất đắc dĩ nhưng cũng không phản đối, chỉ xoay người treo áo khoác lên cây móc. Xoay người lại nàng đã thấy Giang Hồ mặc xong áo blouse, đang ngồi ở bàn làm việc.
“Không còn việc gì nữa chứ? Em xin phép ra ngoài.”
“Chờ đã!” Giang Hồ gọi nàng lại. “Cà phê hôm nay em pha đấy à?”
Tiêu Thỏ gật đầu.
“Cho bao nhiêu đường?”
“Nửa thìa.”
Giang Hồ nhíu mày. “Cho nhiều quá.”
Nửa thìa đường không lẽ còn phải chính xác tới từng hạt một? Tiêu Thỏ cũng biết Giang Hồ cố tình bới lông tìm vết, nên chỉ thản nhiên trả lời. “Bác sĩ Giang, nếu anh không hài lòng về tách cà phê em pha, anh có thể gọi y tá khác pha giúp anh. Em tin là các chị ấy sẽ rất vui lòng.”
Giang Hồ vốn nghĩ trêu chọc nàng một chút, ai dè nàng ta lại nghiêm chỉnh trả lời thế, khiến anh ta mất cả hứng, đành chỉ phẩy tay. “Rồi, em đi ra ngoài đi.”
Nào ngờ Tiêu Thỏ mới đặt một chân ra ngoài đã bị anh ta gọi lại lần nữa.
Tiêu Thỏ phát cáu, gã này lúc thì bảo nàng đi lúc lại gọi nàng quay lại, rốt cục anh ta muốn thế nào chứ? Đang định nổi đóa lên, chợt thấy Giang Hồ đứng dậy, tay cầm một cuốn sổ ghi ghép to ngoắc nàng một cái. “Đi, đi thăm phòng bệnh với anh.”<