Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn

Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn

Tác giả: Luyện Nghê Thái

Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015

Lượt xem: 134787

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/787 lượt.

c, cho dù là anh về để khi dễ con mèo Quốc Vương Bao Canh cũng được.
Anh thật sự không ngờ mình có thể nhận được phần đại lễ lớn thế này.
Dục vọng nổi dậy, nhanh đến mức chính anh cũng không ngờ, lại mãnh liệt đến không thể tưởng tượng, quả thực, cả người Lý Túc đã chìm ngập trong đó.
Nguỵ Mễ Miễn hài lòng thu vũ (dừng nhảy), thật muốn đi tắm rửa thoải mái một chút, lười biếng mở mắt, chỉ thấy Lý Túc đứng ở cửa tự bao giờ, thân hình cao lớn, đôi mắt đỏ ngầu.
Dục vọng tràn đầy trong đôi mắt, cơ bản là thú huyết sôi trào rồi.
Cả người Nguỵ Mễ Miễn ngay cả long măng cũng dựng lên luôn rồi, sao trong nháy mắt, cô tưởng mình đã bị ăn ăn rồi?
“Lý Túc?” Cô rụt rè gọi một tiếng.
Sau đó cô lại hối hận.
Sau khi nghĩ lại cô chỉ muốn tát mình một cái.
Gọi anh ta làm cái gì? Cái loại dụ hoặc đó, nhẽ ra cô nên nhảy lên trước một bước, dùng tốc độ nhanh nhất của mình, phi cũng đựoc, chạy cũng được, phải trốn thật nhanh mới đúng chứ!
Cô lại đi gọi Lý Túc, khiến cho một cuồng thú tham dục tỉnh lại.
Nguỵ Mễ Miễn muốn khóc mà lại không có nước mắt.
Khi mà con rắn nhìn con ếch, loại ánh mắt xâm lược đó, đủ để đem con mồi đóng đinh tại chỗ, ngay cả ý niệm trốn chạy cũng bị giết chết.
Cảm giác của Nguỵ Mễ Miễn bây giờ chính là cảm giác của con ếch bị đóng đinh bằng ánh mắt ấy.
Lý Túc không bước tới.
Trên thực tế, anh gần như là tao nhã đứng ở cửa trước, cả giày cũng chưa cởi.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào Nguỵ Mễ Miễn.
Thân thể con gái nhu mỹ, giống như một bàn ăn đã sẵn sang, dâng tặng một bàn ăn, chỉ chờ anh động món. Trước khi ăn là phải rửa tay, đây là một thói quen vệ sinh tốt lành, không nên bỏ qua.
Nhiệt độ ngày hè bên ngoài cao đến ngất người, một thân Lý Túc đầy mồ hôi mà trở về, đương nhiên là toàn thân bẩn thỉu, tự nhiên cũng dùng cơm không ngon nữa.
Thế là Lý Túc ung dung, thong thả thoát y, cởi quần, lấy đồng hồ đeo tay xuống.
Anh ta cởi hoàn toàn.
Ngay cả cả cái món hình tam giác màu đen kia, cũng chỉ cần một vòng, nó nằm gọn trong đống đồ anh vừa cởi ra. (a… thật bt)
Giày vớ, cởi, đương nhiên.
Như vậy, người đàn ông này cả người không còn gì cả, ban ngày ban mặt, aaa, nhìn không sót gì cả.
Ngoạ tào. Nguỵ Mễ Miễn muốn ngừng tất cả suy nghĩ trong đầu mình lại, đập hai chữ to đang sáng ngời trong mắt người nào đó, nhưng sau đó, cô chỉ trơ mắt đứng nhìn chân của người đàn ông này nâng lên, đạp lên từng chút từng chút ánh sáng của căn phòng khách này.
Bình tĩnh của cô căn bản đã bị anh giẫm đạp cả rồi.
Một bước, một bước lại một bước.
Từ cửa trước đến phòng khách, khoảng cách không dài, chỉ khoảng mười bước, nhưng đó là tính dưới vó dáng bé nhỏ của Nguỵ Mễ Miễn, còn với thân hình to cao của Lý Túc ư? Bốn bước là cao!
Mùi vị đàn ông không ngừng xông tới mũi cô, trong đầu Nguỵ Mễ Miễn ầm một cái, cái đó nên gọi là “Ngoạ tào” hay là … “Loã nam”. Chắc là “Mẹ, ngày này năm sau sẽ không phải là ngày giỗ của con chứ.”… Những ý niệm lung tung trong đầu cô vỡ vụng cả.
Lý Túc không hề đụng cô.
Anh cúi người xuống, nói nhỏ bên tai hông hồng của cô, giọng điệu trầm thấp, mê hoặc người khác mà, “Con thỏ nhỏ, ngoan ngoãn, để anh yêu em nhé?”
Câu nói này rõ ràng là một câu hỏi, nhưng Lý Túc lại cứ đọc chếch âm, không lên giọng, vô tính biến nó thành một câu khẳng định.
Nguỵ Mễ Miễn à, Nguỵ Mễ Miễn, mày đang bị người đàn ông không mảnh vải che thân này mê hoặc đấy, cư nhiên lại đưa mình vào mình cuồng thú thế kia.
“Yêu” Giọng nói nhỏ nhẹ, rụt rè, đầy sợ hãi.
Qủa thực như bị hạ hoa đào (ta nghĩ là cô nàng Nguỵ Mễ Miễn liên tưởng đến xuân dược đó =..=)
Nguỵ Mễ Miễn mềm nhũn, chủ động ngã vào ngực Lý Túc.
Lý Túc nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thợ rèn thì thừa dịp nhiệt độ cao, muốn ăn bữa tiệc lớn của con thỏ nhỏ thì phải thừa dịp cô còn choáng váng o o, chưa kịp phản ứng, vội vàng đem gạo nấu thành cơm.
Chính vì thế mà Nguỵ Mễ Miễn cũng không cần đi nữa.
Người con gái trong ngực mềm mại, nhỏ nhắn lại đáng yêu, hai cánh tay Lý Túc chỉ dùng một chút sức, cơ bắp ở tay nổi lên, nhẹ nhàng ôm ngang cô lên (bế kiểu công chúa ấy, thật khó diễn tả)
Trên người hai người đều đầy mồ hôi, ướt dính, tự nhiên muốn tắm một cái thật sạch sẽ, sau đó hai người vận động khiến cơ thể nóng hừng hực mới có cảm giác đạt được thành tựu.
Lý Túc bế cô đi thẳng đến phòng tắm.
Phòng tắm gia đình này rất có tình thú nha.
Thời điểm ấy không biết bản vẽ nhà như thế nào, cũng không hiểu kiến trúc sư trong đầu nghĩ cái gì, những phòng khác thì cũng bình thường, nhưng đến phòng tắm thực khiến người khác phải giật mình, mở rộng tầm mắt.
Lần đầu tiên Lý Túc đi vào cũng vô cùng bối rối.
Bồn rửa tay và bồn cầu là cùng một lưng, nói cách khác, muốn rửa cái tay, chỉ cần nhìn vào gương là sẽ nhìn thấy một người đang ngồi trên bồn cầu.
Người ngồi trên bồn cầu, nhìn thẳng sẽ thấy mông người đang rửa tay trước mặt mình.
Thật là xấu hổ.
Nhà tắm và nhà vệ sinh không tách ra cũng không phải không được, nhưng tại sao lại là cửa kính trong suốt? Hơn nữa,