
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 134458
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/458 lượt.
uần, bất quá không giống hắn nghĩ ngốc như này, nàng chẳng qua là được bảo hộ quá tốt, cho nên mới ngây thơ không giải thích được thế sự, chỉ khi nào cho cô đụng chạm thế giới bên ngoài,cô sẽ giống như bọt biển hấp thu, sẽ trở thành thấu hiểu, giống như nụ hoa trở thành đóa hoa xinh đẹp chói mắt.
Thật là. . . . . . Rất có giá trị nha! Trong long của Phương Nhĩ Kiệt có chút rục rịch, cặp tròng mắt tín nhiệm hồn nhiên kia câu khởi bản tính ác liệt của người đàn ông.
Không nhịn được muốn dạy cô, làm cho ánh mắt đơn thuần bị lây phụ nữ thành thục, phá hư cô cũng rất đúng, làm cho cô hiểu trên đời này không có người tốt.
Nhất là hắn, cho tới bây giờ cũng không phải là đại thiện nhân nha! Nhặt cô trở về đúng là nhất thời có long tốt, nhưng cô không nên quá tín nhiệm hắn . . . . . . Hắn dù sao cũng là đàn ông nha!
Cánh môi khêu gợi khẽ nhếch, khuôn mặt cởi mở toát ra dã tính đàn ông, thình thịch,thình thịch. . . . . . Uông Ngữ Mạt đột nhiên cảm giác mình tim của cô đập nhanh mấy cái, người đàn ông kia đột nhiên tầm mắt lộ ra ánh sáng mê hoặc.
Bàn tay to đột nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đầu ngón tay thô ráp xẹt qua gương mặt, giống như trêu chọc, vừa giống như khẽ vuốt, người đàn ông từ từ cúi xuống cô.
Còn lại một mình Uông Ngữ Mạt ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, trong long tim vẫn nhộn nhạo, làm cho môi của cô không hợp lại được.
Chỉ có như vậy? Hắn chẳng qua là hỏi cô ăn cơm chiên có được hay không?
A, Cô thì . . . . .
Nghĩ đến cô mới vừa còn nhắm mắt lại, chỉ kém không có chu miệng lên, giống như đang chờ đợi. . . . . .
A a —— Uông Ngữ Mạt mất thể diện ở trong lòng thét chói tai, cả khuôn mặt cũng nóng lên.Trời ơi, mới vừa rồi cô còn mong đợi cái gì nha?
Tim cuồng loạn nhảy lên, hắn rõ ràng cho cô cảm giác giống như anh trai tốt bụng,giống như sáu anh trai trong nhà thương cô như bảo bối.
Nhưng, nhưng mà. . . . . . Đối mặt với sáu anh trai, tim cô chưa từng đập nhanh như vậy nha!
Ngay cả hiện tại tim của cô vẫn đập không yên, gương mặt lưu lại hơi nóng đầu ngón tay của hắn, còn có hơi thở nóng rực của hắn gần sát cô.
Thình thịch, thình thịch . . . . . Cô dường như có thể nghe được nhịp tim của mình, tay nhỏ bé che ngực, đối với tim đập kỳ quái này cảm thấy không giải thích được, tròng mắt giương nhẹ, nhìn chăm chú vào người đàn ông bận rộn trong bếp, sau đó lại nghĩ tới tình hình vừa rồi của mình, mặt nóng lên lập tức rủ xuống.
Chán ghét! Cô tại sao lại như vậy? Loại này cảm giác kỳ quái là cái gì?
Nghe được lời của chủ nhân, A Tài an tâm, ánh mắt tròn vo màu đen nhìn chằm chằm bác sĩ, cái đuôi vui vẻ phe phẩy .
Phương Nhĩ Kiệt hừ lạnh, đưa tay bắt được cái đuôi của con chó, một tay cầm kim lên, mắt con chó trợn to , không chút khách khí đâm vào dưới lông con chó .
“Ô. . . . . .” Mắt con chó rưng rưng.
“A, A jay ngươi sao không nhẹ một chút, không thấy được A Tài đau đến gọi lên nha?” Chủ nhân đau lòng chạm nhẹ vào lông con chó yêu quý.
Phương Nhĩ Kiệt rút ra kim ra, “Yên tâm, so với tìm không được Anna yêu mến,nỗi đau nho nhỏ này không đáng kể chút nào.”
“Ô. . . . . .” A tài đáng thương liếm cánh tay chủ nhân, ánh mắt hàm chứa nước quang, hắn muốn có vợ a, kỳ động dục rất thống khổ nha!
“Ngươi không hiểu nha, Anna có tốt như thế ko nha?”Hốc mắt của người chủ rưng rưng, liếc sang em gái đang đứng một bên.
Ai, tại sao Ajay tùy tiện là có thể nhặt được đang em gái, mà hắn sống lâu như vậy, lại không có em gái nào đến nửa, chỉ có thể ngày ngày nhìn cuộn phim? Hu . . . . .
“A châu hay Sa Sa cũng là một đối tượng tốt.” Phương Nhĩ Kiệt rất thiện lương cung cấp phương hướng.
“Sa Sa chỉ là con chó mập làm sao xứng đôi với A Tài nhà ta?” Nói đùa gì vậy, hình dáng Sa Sa gấp đôi A Tài nha!
Không sao, nó có thể chấp nhận , nó một chút cũng không chọn . . . . . . cái đuôi A Tài dao động mạnh hơn, chỉ kém không có sủa hai tiếng.
“Đây, tiền. . . . .” Uông Ngữ Mạt nhận lấy tiền mặt, còn chưa không kịp thối tiền lẻ đối phương đã đi, cô chớp mắt nhìn về phía Phương Nhĩ Kiệt.
“Còn dư lại tính là tiền trà nướcđi!” Phương Nhĩ Kiệt nhún vai, trên người vần là T-shirt và quần jean, trên chân mang dép, tóc đen tùy ý gải, trong miệng kẹp chặt điếu thuốc, cả người thoạt nhìn theo hứng chí nói không ra mị lực gợi cảm.
Cho dù nói hắn là nam tiếp viên, Uông Ngữ Mạt cũng tin, nếu không thì chính là nam tiếp viên, nói tóm lại,cô tuyệt đối không nghĩ tới nghề nghiệp của hắn là —— bác sỹ thú y!
Biết sơ nghề nghiệp của hắn , cô sửng sốt thật lâu, dù sao nhìn hắn như thế nào cũng không giống như bác sỹ thú y nha! Nhưng hắn hết lần này tới lần khác khám bệnh, ở tại nơi này mấy ngày, mỗi ngày đều có người mang gia súc trong nhà để cho hắn xem bệnh.
Bằng không chính là hắn tự mình đi một chuyến chuồng heo hoặc dê, kiểm tra thân thể của bọn nó có khỏe