
Tác giả: Tiên Chanh
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 1342269
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2269 lượt.
Lại là một ngày nóng đến phát điên. Bên ngoài phòng, mặt trời chiếu thẳng xuống, đốt cháy mặt đường nhựa khiến một lớp hơi nước bốc lên. Nhìn qua làn hơi nước ta cảm thấy mắt đất cũng có phần bị vặn cong.
Xe buýt số 745 chậm rì rì từ xa đi đến làm cho đám người đang đứng trong bóng râm đợi xe tức thì tụ tập lại. Một bóng hình gầy yếu xông lên phía trên, cuối cùng cũng chiếm được vị trí đầu tiên. Bám chặt lan can bằng sắt ở hai bên, cô chống chọi lại sức ép của những người đang đùn đẩy nhau ở phía sau, có chết cũng không rời bỏ vị trí mà mất bao công sức mới chen lên được.
"Định tranh giành? Xời!" Phùng Trần Sở Dương bĩu môi.
Trong khi Phùng Trần Sở Dương của chúng ta đang đắc ý thì một bóng hình gầy gò đột nhiên chui qua cánh tay của cô chen lên trên. Đầu óc chưa kịp có phản ứng Sở Dương đã xông lên phía trước, tóm chặt lấy đứa bé kéo ra sau lưng. "Con cừu con, dám tranh với ta à." Sở Dương phẫn nộ nghĩ.
Lúc này, sau khi Sở Dương kéo cậu bé ra sau lưng mình,một cảnh tượng làm người kinh ngạc xuất hiện: một chiếc ô tô không biết từ đâu quẹt qua một bên váy của Sở Dương rồi lao đi.
Và thế là có cái tên "Phùng Trần Sở Dương".
Buổi tối, Phùng Trần Sở Dương nằm trên giường, vừa chớp mắt một cái đột nhiên nhìn thấy một luồng sáng từ từ thành hình ở bên cạnh giường. Hình ảnh của một người đàn ông dần hiện lên...
...
"Mình đang nằm mơ, đang nằm mơ." Cô lầm rầm nói rồi lật người lại, nhắm chặt mắt.
"Đúng là một con đà điểu!" Đinh tiểu tiên có phần dở khóc dở cười than thầm.
"Đừng có đà điểu nữa, dậy đi, ngươi không phải nằm mơ."
Sở Dương quay người lại, nhìn hình ảnh hư ảo hiện lên cạnh giường vào nửa đêm, dụi mắt, rồi lại dụi mắt. Cuối cùng vẫn không dám tin vào mắt mình, bèn tự tát mình một cái - tất nhiên là tát nhẹ thôi- rồi...
"Aaaaaaaaaa...."
Một tiếng thét phá vỡ sự yên tĩnh lúc nửa đêm.
"Trời ơi, ngươi đừng hét nữa!" Đinh tiểu tiên bịt chặt tai, không dám tin cô gái trước mắt mình lại có thể phát ra âm thanh sắc đến như thế. Cũng may mà ông đã chuẩn bị từ trước (phong toả kết giới xung quanh căn phòng này) nếu không, chỉ dựa vào cái giọng này, sợ rằng trong vòng mười dặm không ai có thể tiếp tục ngủ nữa.
"Ông ông ông......ông là......là là là......là người hay là ma?". Phùng Trần Sở Dương bình thường lanh lợi là thế vậy mà giờ lại lắp bắp như thể ăn phải đuôi lợn.
"Đều không phải. Ta là Đinh tiểu tiên."
"Cái......cái gì Đình tiểu tiên? Ông đến chỗ tôi......tôi tôi......làm làm làm cái gì?"
"Vì đứa bé mà nhà ngươi cứu lúc sáng là em trai ta nên ta đến để thay nó báo ơn."
"Báo ơn?" Phùng Trần Sở Dương đúng là gan lớn, nghe đến đây bèn tự động đem những từ ngữ quan trọng lọc ra, tự nhiên không còn thấy sợ nữa. "Đứa bé cứu lúc sáng? Là đứa bé mà bản thân mình không cẩn thận "cứu" được?". Nghĩ đến đây mắt của Sở Dương bắt đầu sáng lên.
"Ông định báo ơn như thế nào?", Sở Dương hỏi.
"Ta có thể thoả mãn một nguyện vọng của nhà ngươi.", tiểu tiên nói.
"Nguyện vọng nào cũng được?" Sở Dương có một chút không dám tin việc tốt như thế này lại rơi xuống đầu mình
Đinh tiểu tiên gật đầu. Sở Dương sau ba phút yên lặng, hùng hổ nói: “Tôi muốn quay về cổ đại chơi.”
Mấy năm gần đây rất thịnh hành quay về quá khứ. Chín mươi chín phần trăm là từ hiện đại quay về cổ đại. Những cái khác thì không nói nhưng có sách (tiểu thuyết quay về quá khứ) có đến vạn tám nghìn lượt người đọc. Đừng vội lè lưỡi. Đây chỉ là con số thống kê của Trung Quốc (không kể đến người ngước ngoài). Xem ra quay về quá khứ có thể giải quyết không ít vấn đề dân số của Trung Quốc.
“Được.”, Đinh tiểu tiên rất dứt khoát đáp lại. “Những nhà ngươi có thuộc thơ đời Đường, đời Tống không? Ít nhất cũng phải biết một trăm tám mươi bài, trong bất kì trượng hợp nào cũng có thể ngâm vài câu biểu thị phong phạm của tài nữ.”, Đinh tiểu tiên cười hỏi.
Sở Dương lắc đầu. Cô học khối tự nhiên, vì đối phó kì thi đại học mới học vài bài, nhưng vừa ra khỏi trường thi liền trả lại thầy cô rồi. Bây giờ chỉ nhớ vài câu đại loại như: “đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương”...
Nụ cười trên mặt Đinh tiểu tiên nhạt đi.
“Thế ngươi biết hát các bài hát thịnh hành. Đúng lúc, đúng cảnh cũng có thể bày tỏ tình càm chắc không có vấn đề gì chứ?”
Lắc đầu. Đây là vấn đề di truyền. Cả gia đình 3 người nhà cô gộp lại mới nhớ được 5 tiết tấu.
Nụ cười trên mặt Đinh tiểu tiên mất đi.
“Thế còn nhạc cụ? Gẩy đàn, đàn tranh hay thổi tiêu gì gì đó, ít nhất cũng phải biết chơi guitar chứ?”
Lắc đầu.
“Thế ngươi có biết múa không? Không cần biết là ba-lê hay múa dân tộc cũng được.”
Lắc đầu.
“Lịch sử học có tốt không?”
Lắc đầu.
“Có đọc thuộc các tác phẩm kinh điển như: “Hông Lâu Mộng”, “Thủy Hử”... không?”
Lắc đầu.
“Có biết kinh doanh, binh pháp, nấu ăn không?”, Đinh tiểu tiên vẫn không từ bỏ hi vọng.
Vẫn lắc đầu. Theo số lần lắc đầu của Sở Dương, sắc mặt của Đinh tiểu dần biến thành màu đêm đen bên ngoài.
“Thế ngươi rút cục biết cái gì? Nhà ngươi mất không mười mấy năm đi h