Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Công Chúa Đùa Giỡn Tâm Cơ

Công Chúa Đùa Giỡn Tâm Cơ

Tác giả: Nguyên Viện

Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015

Lượt xem: 134576

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/576 lượt.

, phụ hoàng, vì sao không yêu hắn lại khó khăn như vậy?”
“Bởi vì yêu chính là yêu, vô luận muốn phủ nhận như thế nào, muốn kháng cự ra sao, đều chính là chỉ làm cho bản thân mình càng khó chịu đau xót mà thôi. Lộng Nhi, làm cho chính mình đau khổ như vậy, vì sao không bỏ qua sợ hãi cứ thế mà yêu?”
“Nhưng…..” Nàng vẫn cứ sợ nha!
Nhìn ra ý sợ hãi không tin tưởng trong mắt nữ nhi, Hoa Mộc Văn nở nụ cười.
“Lộng Nhi, ta thực yêu mẫu hậu con, nàng là nữ nhân ta yêu nhất. Lúc trước, ta vì nàng phế bỏ hậu cung, quyết định chỉ yêu một mình nàng, nhưng là thân thể của nàng nhược yếu, rất khó chịu đựng (chuyện phòng the), nàng hiểu ta là một quân vương, cần có con nối dõi, cho nên cứng rắn muốn ta nạp phi vào.”
“Mẫu hậu nàng……” Nàng chưa bao giờ biết….
“Ngay từ đầu ta không chịu, nhưng là mẫu hậu con lấy cái chết ép ta, bất đắc dĩ, ta đành nạp Tĩnh phi làm hoàng phi, không ngờ tới ngay sau khi Tĩnh phi sinh hạ Diệu Nhi, mẫu hậu liền có thai con, ta không muốn để nàng phải sinh nở, chỉ sợ có nguy hiểm cho nàng, nhưng nàng kiên trì quyết muốn sinh hạ, ta không lay chuyển được quyết tâm của nàng đành phải đáp ứng, cho nên giờ khắc này mới có con ngồi cạnh ta.”
Nhìn nữ nhi, Hoa Mộc Văn yêu thương xoa xoa đầu nàng.
“Tuy rằng mẫu hậu con vì khó sinh mà mất, nhưng con là bảo bối nàng lưu lại cho ta, vì vậy ta rất thương con, bộ dáng con giống nàng, đến cả cá tính cũng cứng đầu giống nhau như đúc.”
“Con giống mẫu hậu?” Nàng vẫn biết bề ngoài nàng giống mẫu hậu, nhưng không ngờ tới cá tính cùng với người cũng tương tự nhau.
“Đúng nha! Đều như nhau cố chấp, một khi chuyện gì đã quyết liền chết cũng không đổi.” Cá tính này, khiến cho nam nhân yêu nàng sẽ rất đau đầu, giống như hắn.
“Lộng Nhi không hiểu.” Nàng nhíu mày, không rõ ý tứ phụ thân.
“Lộng Nhi ngốc, tự tin của ngươi bay đâu rồi hả? Ngươi không phải vốn tự tin lại rất cuồng ngạo sao? Dung mạo có kém so với Diệu Nhi đi nữa, thì tài trí của ngươi, tinh quái của ngươi, không phải nữ nhân nào cũng so sánh được.”
“Phụ hoàng…..” Hoa Lộng Nhi ngẩn người, mơ hồ có điểm hiểu hiểu.
“Ngươi lo lắng Thương Nguyệt Ngạo Vân không thể chỉ yêu một mình ngươi, nhưng chuyện này có gì phải lo lắng? Ngươi cảm thấy bằng năng lực chính mình, sẽ không thể khiến hắn chỉ chuyên sủng ngươi một người sao? Khi nào thì ngươi trở nên không có tự tin như thế?
“Con…..” Hoa Lộng Nhi cắn môi, lời nói phụ thân giống như cảnh tỉnh, khiến cho nàng phút chốc ngộ đạo, thanh tỉnh.
Là nha! Nàng vốn đều rất tự tin, như thế nào vừa đụng đến hắn liền thay đổi một trăm tám mươi độ như thế?
Nàng tin tưởng, bằng năng lực chính mình, tất có thể làm cho Thương Nguyệt Ngạo Vân mê muội, ngoại trừ nàng ra sẽ không liếc mắt một cái nào tới nữ nhân khác.
“Lộng Nhi ngốc, ngươi nha, là bị chữ tình làm cho mờ mắt, mới có thể để tâm vào chuyện không đâu, bỏ quên ưu thế của chính mình.” Hoa Mộc Văn trách yêu nữ nhi.
Đối với tiểu hài tử này, hắn nhưng là vô cùng tự tin, có nam nhân nào yêu nàng mà không vui sướng hạnh phúc?
Thực ra, người đến Hoa Vũ quốc hướng nàng cầu thân, so với Diệu Nhi cũng không thiếu, chẳng qua nàng không biết được, vì vốn là do hắn đánh rớt ngay trước khi kịp gặp nàng. (a? thực không ngờ ông này cũng manh nha nha~~)
Tâm can nữ nhi bảo bối của hắn, hắn đương nhiên muốn giữ bên người lâu một chút.
Bất quá, xem tình huống hiện tại này, chỉ sợ lưu không được bao lâu nữa thôi.
“Đi thôi, mau tìm Thương Nguyệt Ngạo Vân mà giải quyết hắn.”
Ai! Nữ nhi đã muốn lập gia thất, sao có thể giữ mãi đây?
“Nhưng là tỷ tỷ….” Cắn môi, nàng nhớ đến Hoa Diệu Nhi.
“Chẳng lẽ ngươi định đem hắn tặng cho Diệu Nhi?” Nhíu mày, Hoa mộc Văn hỏi lại.
“Không có!” Hoa Lộng Nhi mau chóng lắc đầu.
Nàng không chịu! Tuy rằng làm như vậy thực có lỗi với tỷ tỷ, nhưng là nàng quyết đi ‘cướp rể’!
.
.
.
.
Trong đại điện được bố trí thanh lịch trang hoàng, là một mảnh ồn ào vui sướng.
Đang lúc người dẫn dâu chuẩn bị mở miệng cất tiếng mời bái đường, một tràng thanh âm giành trước phát ra.
“Chậm đã!”
Hoa Lộng Nhi vọt vào đại điện, bất châp lễ tiết, bất chấp mọi người xung quanh nâng cao giọng:
“Thương Nguyệt Ngạo Vân! Ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
“Nói cái gì?”
“Ta… ta hối hận, ngươi có thể không cần cưới tỷ tỷ hay…….”
Lời còn chưa nói hết, nàng liếc mắt đã thấy Thương Nguyệt Ngạo Vân đang ngồi một bên, trên người vẫn là trường bào đen huyền cao ngạo.
Hả?
Hắn không phải chú rể sao? Như thế nào sao lại không mặc áo bào đỏ thắm?
“Lộng Nhi! Ngươi tới rồi!” Hoa Diệu Nhi xốc lên khăn voan, cười hì hì nhìn muội muội.
Quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ, Hoa Lộng Nhi hoàn toàn ngốc lăng.
Tân nương là tỷ tỷ, đúng, nhưng là chú rể……..
“Ngươi là ai?” Tuấn lãng nam tử xa lạ kia, nàng chưa từng thấy qua nha.
“Lộng Nhi, ngươi như thế nào lại không chút lễ phép thế, hắn là hoàng tỷ phu tương lai của ngươi.” Đỏ mặt, Hoa Diệu Nhi trừng nàng liếc mắt một cái.
(tỷ phu là chồng của chị, thêm chữ “hoàng” vì là trong hoàng gia)


XtGem Forum catalog