Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Công Tắc Tình Yêu

Công Tắc Tình Yêu

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341125

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1125 lượt.

Tiểu Manh quyết định, dẫu sao cả một nhà đầy người, không có người quản thì không được. Chu Tiểu Manh nói: “Tôi cũng không biết khách có kiêng món gì không, anh tôi không dặn à?”
“Cậu Mười không nói gì cả.”
Người như Chu Diễn Chiếu có bao giờ biết cách chăm sóc người khác. Chu Tiểu Manh đoán anh ta cũng chẳng dặn dò điều gì, đành chọn mấy món Quảng trung tính nhất, thanh đạm dễ ăn.
Thời gian không kịp, một số món phức tạp không thể làm được, cũng may nhà bếp đã quen ứng phó với các loại tình huống, lúc nào cũng tích trữ một bình nước to đùng, là loại ninh bằng xương heo và gà quê, đậm đà tươi ngon, thích hợp để xào nấu rất nhiều món khác nhau.
Sau khi trời tối, xe của Chu Diễn Chiếu trở về. Chu Tiểu Manh cố tình đứng ở bậc cấp, cô không đoán được ý đồ của Chu Diễn Chiếu, đành biểu hiện cho giống một cô em gái xứng đáng nhất có thể mà thôi. Hiếm khi thấy Chu Diễn Chiếu tỏ ra phong độ như vậy, tự mình xuống xe trước, rồi lại đưa tay ra giữ cửa xe.
“Cảm ơn!”
Giọng nói nghe thật ngọt ngào, dưới hiên nhà có một ngọn đèn treo, chiếu lên gương mặt tươi tắn. Người đó ngẩng đầu nhìn thấy Chu Tiểu Manh, lại nhoẻn miệng cười thật tươi.
Chu Diễn Chiếu bấy giờ mới nhìn thấy Chu Tiểu Manh, bèn bình thản giới thiệu hai người với nhau: “Em gái anh, Chu Tiểu Manh. Đây là Tôn Lăng Hy.”
Tôn Lăng Hy hết sức tự nhiên, nói: “Chào em Tiểu Manh.”
“Em chào chị Tôn.”
“Không cần khách khí, cứ gọi chị là Lăng Hy giống anh trai em là được.”
Chu Tiểu Manh cùng Tôn Lăng Hy vào phòng khách ngồi, Chu Diễn Chiếu lên lầu thay quần áo. Vốn dĩ, Chu Tiểu Manh cũng không hay giao tiếp với người lạ, nhưng Tôn Lăng Hy chỉ hơn cô một hai tuổi, song rất hoạt bát cởi mở, ngược lại còn kéo Chu Tiểu Manh vào câu chuyện, lúc thì hỏi cô học ngành gì, sau lại kể chuyện thời đại học của mình, hai người nói chuyện một lúc thì Chu Diễn Chiếu đi xuống hỏi: “Bố đâu, ăn cơm được chưa?” 
Chu Tiểu Manh đứng dậy nói: “Để em đi mời bố ra.”
Bảo là mời, thực ra là đến phòng Chu Bân Lễ đẩy xe lăn của ông ta. Hôm nay tinh thần ông Chu Bân Lễ không được tốt lắm, sau vụ ồn ào buổi sáng, giờ đây ông đang mệt mỏi ủ rũ ngồi một mình trên xe lăn nhìn ra cửa sổ. Chu Tiểu Manh sợ lúc ăn cơm ông lại nổi cơn nữa, bèn ngồi xổm xuống trước xe lăn, dịu dàng thỏ thẻ nói với ông: “Bố à, hôm nay anh dẫn bạn gái về nhà, lát nữa trước khi ăn cơm, bố phải nhớ chào hỏi người ta đấy nhé.”
Ông Chu Bân Lễ liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Mẹ con đâu rồi?”
Chu Tiểu Manh thầm chua xót trong lòng, đáp: “Bố, con đẩy bố ra nhé, ăn cơm xong thì mẹ sẽ về.”
Ông Chu Bân Lễ “ờ” một tiếng, sắc mặt tốt lên rất nhiều, Chu Tiểu Manh cùng người hộ lý đẩy xe lăn của ông ra ngoài, Tôn Lăng Hy trông thấy họ liền đứng dậy, khom người chào rất lễ phép: “Cháu chào bác.”
“Chào cháu.” Ông Chu Bân Lễ cười như một đứa trẻ: “Cháu xinh đẹp lắm!”
“Cám ơn bác ạ.”
Rõ ràng Tôn Lăng Hy đã biết tình trạng của ông Chu Bân Lễ từ trước, vì vậy đối đáp hết sức tự nhiên khéo léo. Nhưng ông Chu Bân Lễ nhìn cô một lúc, lại đột nhiên hỏi: “Cháu rất giống một người, cháu họ gì thế?”
Lúc này Chu Diễn Chiếu mới cất tiếng: “Bố, cô ấy là Tôn Lăng Hy, bạn gái của con.”
“À…” Ông Chu Bân Lễ khó nhọc ngoảnh đầu qua, nhìn Chu Diễn Chiếu: “Tốt… tốt…”
Bữa cơm tối hết sức lặng lẽ, Chu Diễn Chiếu không nói năng gì, Chu Tiểu Manh đương nhiên càng không nhiều lời, còn Tôn Lăng Hy dẫu sao cũng là khách, không tiện nói nhiều, vì vậy chỉ nghe thấy tiếng hộ lý đút canh cho ông già, rồi tiếng ông nghiến răng. Ăn xong cơm, trong lúc đợi nhà bếp mang hoa quả lên, Chu Diễn Chiếu nói: “Bố, chắc bố mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Ông Chu Bân Lễ lẩm bẩm: “Thế mà dì con lại không có nhà… vòng đâu rồi?”
Nhà họ Chu có một đôi vòng long phụng gia truyền, quý trọng thì chẳng quý trọng cho lắm, chỉ đặc biệt ở chỗ đã truyền được bảy tám đời, bao giờ cũng đem tặng cho con dâu làm quà ra mắt. Chu Diễn Chiếu tỉnh bơ nói: “Dì đã đưa đôi vòng ấy cho con từ lâu rồi, bố, bố yên tâm đi, sau này con sẽ tặng cho Lăng Hy.”
“Tốt… tốt…” Ông Chu Bân Lễ không ngừng gật đầu, rồi được hộ lý đẩy trở về phòng.
Tôn Lăng Hy dẫu sao cũng mới đến nhà họ Chu lần đầu, không tiện ở lại quá muộn, cô ngồi thêm một lát rồi đứng dậy chào từ biệt. Chu Diễn Chiếu đích thân tiễn cô về, Chu Tiểu Manh bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, chạy vào phòng bố, thấp giọng bảo hộ lý: “Cho bố cháu uống viên thuốc an thần đi.”
Ông già ngủ không ngon giấc, quanh năm phải dựa vào thuốc, Chu Tiểu Manh chỉ sợ ông lại làm loạn lên, vì vậy Tôn Lăng Hy vừa đi, cô vội đi tìm hộ lý. Quả nhiên, ông Chu Bân Lễ vừa trông thấy cô liền hỏi ngay: “Tiểu Manh, ăn xong cơm rồi mà, mẹ con sao vẫn chưa về thế?”
“Mẹ vừa gọi điện, sắp về rồi ạ.” Chu Tiểu Manh dỗ dành ông, đoạn đón lấy viên thuốc và cốc nước ấm người hộ lý đưa cho: “Bố ơi, uống thuốc trước đã, nửa tiếng nữa mẹ về rồi.”
Ông già uống xong thuốc, một lúc sau lại bắt đầu hỏi han, Chu Tiểu Manh kiếm cớ này nọ, lại bật ti vi lên cho ông xe. Chỉ là, xem được một lúc, ông Chu Bân Lễ lại nhớ ra