
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341343
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1343 lượt.
cởi trần nằm trên đó và đang xem một cuốn sách rất dày, có vẻ hết sức tập trung, mái tóc hơi dài rủ trước trán khiến người khác không biết được nét mặt anh lúc này thế nào.
Đó là 074 - đứa con mà giáo sư Trương Đồng Ân đích thân tạo ra.
"Tiểu Thất!". Giáo sư Trương Đồng Ân hắng giọng gọi cái tên mà ông đặt cho 074.
074 quay đầu lại, để lộ gương mặt tuyệt mĩ như được khắc chạm một cách tỉ mỉ, tinh tế bởi các nhà điêu khắc tài hoa, làn da anh rất trắng, dưới ánh đèn sáng loá nhìn tinh khiết như loại bạch ngọc vô giá.
Tiểu Thất gấp sách lại, mỉm cười và nói: "Xin chào, giáo sư."
"Hôm nay, cậu không ra ngoài vận động sao?". Trương Đồng Ân đặt ống tiêm gây mê xuống.
"Có, tôi vừa vận động xong."
Trương Đồng Ân khẽ gật đầu, nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của Tiểu Thất. Đôi mắt đố trong sáng vô ngần, không vướng chút tham lam, tàn khốc và bẩn thỉu nào của nhân loại, ông rơi vào im lặng.
074 cảm nhận được giáo sư Trương hôm nay có gì đó khác thường liền cất tiếng hỏi: "Giáo sư, hôm nay có việc gi khiến ông phiền lòng sạo?"
Giáo sư Trương giật mình. Đột nhiên ông cởi chiếc áo blouse trắng khoác lên người 074, cầm tay anh và nói: "Con à con phải nghe ta nói, con nhất định phải sống tiếp! Đợi chút nữa, con hãy xông ra ngoài, đi theo đường thoát số năm. Có còn nhớ con đường số năm mà ta đã từng dẫn con qua không? Cửa ra ở cuối con đường đó, hôm nay chỉ có hai người bảo vệ. Cái này là thuốc gây mê, cái này là dao phẫu thuật, con hãy cầm lấy! Nhìn vào chỗ này, ta đã từng bảo con, động mạch chủ ở cổ, nhớ kĩ rằng, nếu có người chặn đường con, con hãy đâm vào chỗ này! Đâm vào chỗ này, có hiểu không? Không cần biết phải dùng cách gì, hãy lấy hết sức lực của con mà đánh ngã họ. Sau đó, dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không được quay đầu lại! Chỉ cần thoát ra khỏi đường số năm là con sẽ được an toàn. Sau đó, con có thể chạy được bao xa thì cố sức mà chạy. Nhớ kĩ là phải đi tới chỗ càng ít người càng tốt!"
074 do dự nhìn vào mắt giáo sư Trương, sau đó gật đầu đổng ý.
"Thời khắc quyết định sống chết chính là lúc này. Con à, hãy nhớ kĩ, với người muốn con chết, con phải bắt hắn chết trước! Nhìn đây, con trai!". Trương Đồng Ân rút ra một ống tiêm gây mê đi ra phía cửa, gọi người trợ lí vào trong, nhân lúc anh ta không để ý, ông liền đâm mũi tiêm đó vào người trợ lí.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh ta lảo đảo rồi ngã xuống đất.
074 trợn mắt, kinh ngạc nhìn sự việc vừa xảy ra trước mắt, dựng hết cả tóc gáy, không dám tin đó là sự thật.
"Mau chạy ra đường số năm!". Giáo sư Trương Đồng Ân đẩy anh ra khỏi cửa.
074 ngoái đầu lại hỏi: "Vậy còn ngài, giáo sư?"
"Lát nữa ta sẽ tới đó, con hãy đi trước đi! Mau trốn khỏi đây theo đường số năm! Dù thế nào đi nữa, con cũng không được quay đầu lại!". Trương Đồng Ân đẩy 074 vào con đường thường ngày không có nguời lai vãng, thầm nguyện cầu: "Con à, nhất định con phải sống thật hạnh phúc đấy!"
074 nhìn vẻ mặt kiên quyết của giáo sư Trương rồi phóng vụt đi.
(2)
Con đường số năm, con đường số năm, con đường số năm...
Vừa chạy vừa không ngừng lặp đi lặp lại bốn chữ "con đường số năm", anh nhanh chóng bước qua chiếc cửa kim loại dày nặng trước mặt mình.
Rẽ sang bên phải, đi qua một chiếc cửa nữa là anh có thể đến con đường số năm rồi.
Còn hai ngày nữa là mật mã sẽ lại đổi. Nếu hôm nay anh có thể thuận lợi rời khỏi nơi này thì anh sẽ được tự do.
Bình thường, con đường số năm có bốn người canh gác nhưng vừa nãy, giáo sư nói hôm nay chỉ có hai người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện trọng đại gì nhỉ?
Trên đường, 074 thấy mấy nhân viên lạ mặt đang chuyên tâm nói chuyện, hình như họ không phát hiện ra người mặc chiếc áo blouse dài giống họ vừa chạy vụt qua có gì khác biệt. Anh cúi đầu, càng chạy nhanh hơn, qua được hàng loạt nhân viên giám sát, cuối cùng đã nhìn thấy đường số năm ở ngay trước mặt.
Đúng như những gì giáo sư nói, hôm nay chỉ có hai người canh giữ cửa số năm thôi.
Anh cầm chặt trong tay ông tiêm gây mê, chợt thấy đau nhói trong lồng ngực. Ngày qua ngày, anh đều thấp thỏm chờ đợi giây phút giáo sư Trương tự tay chích thuốc gây mê vào người anh, chờ đợi giáo sư lấy toàn bộ nội tạng trong người anh ra, chờ đợi cái ngày anh bị đông lạnh mà chết...
Anh đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận tất cả rồi, cuối cùng cùng đến ngày hôm nay, giáo sư đã mang thuốc mê đến chỗ anh, nhưng 074 không ngờ rằng thứ mà giáo sư trao cho anh không phải là cái chết mà là một cơ hội sống sót.
Vào giây phút này, ngọn lửa khao khát được sinh tồn trong anh chợt bùng lên dữ dội.
Anh nhất định phải rời khỏi nơi này!
Không chút do dự, Tiểu Thất vụt đến chỗ người bảo vệ rồi cứa dao vào gáy anh ta. Máu bắn ra tung toé. Bị tấn công bất ngờ, người đó vô cùng kinh hãi, đưa tay bịt chặt miệng vết thương sau cổ lại, quay người nhìn anh đầy phẫn uất.
Máu tươi luôn là thứ khiến cho người ta phát điên phát cuồng, cho dù đó là người bị chảy máu hay là người nhìn thấy máu người khác chảy