
Bắt Lấy Người Đàn Ông Lạnh Lùng
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134583
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/583 lượt.
Hắn không phải cố ý nghe lén.
Muốn trách thì trách quán cà phê này vừa hay không có khách, hơn nữa hai bàn lại quá gần nhau, nên hắn mới có thể không cẩn thận nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Thật ra cũng không phải nghe, chỉ cần nhìn cũng biết bọn họ đang xem mắt.
Đối với chuyện người khác hắn không có hứng thú, uống cà phê của hắn, đọc sách, thẳng cho đến khi một câu nói từ bàn bên cạnh rơi vào lỗ tai hắn.
“Diện mạo của anh không hợp khẩu vị của tôi.”
Hiển nhiên lời nói của nhà gái làm cho mọi người đều giật mình, vẻ mặt nam nhân vật chính thật thà đẩy kính mắt trên mặt, chần chờ hỏi.
“Rất xấu, rất gầy, tôi không có hứng thú với cái loại『 đồ ăn thừa 』phải đổ đi thế này.” Nhà gái nói thẳng thắn lại trực tiếp, tuyệt không nể mặt mũi người xung quanh.
Phụt ── Thiệu Duẫn thiếu chút nữa phun hết cà phê trong miệng, đồ ăn…đồ ăn thừa?!
Lời bình tệ hại này làm cho hắn nhíu mày, nhìn người đàn ông đi xem mắt đỏ mặt, mà mẹ của người đàn ông đó ngồi bên cạnh cũng tức giận đến đỏ mặt.
“Cô, cô gái này nói cái gì vậy? Dám nói A Văn nhà tôi là đồ ăn thừa! Cô nhìn lại mình đi, có xinh đẹp gì đâu, dựa vào cái gì mà chê A Văn nhà tôi xấu hả?”
“Thực xin lỗi, tôi biết lời nói của tôi rất đả thương người.” Cô gái thực áy náy mở miệng. “Nhưng tôi thấy các người ngay cả chuyện tiệc rượu mời mấy bàn cũng nói ra rồi, không thể không mở miệng nói sự thật.”
Thật ra cô vốn muốn nói “cám heo”, nhưng cảm thấy như vậy thật sự không tốt cho lắm, dù sao “Cám heo”, hai chữ thật sự rất tàn nhẫn, cô vẫn có chút lương tâm, đành phải cải biến một chút.
“A Phù! Cháu đang nói linh tinh gì thế?” Người đàn bà ngồi bên cạnh vội vàng che miệng cô lại, mở miệng xin lỗi nhà trai.“Thực xin lỗi, A Phù nhà chúng tôi còn nhỏ tuổi không biết ăn nói……”
“Dì.” Cô gái gọi là A Phù gỡ tay người đàn bà kia ra,“Tuổi còn nhỏ, vậy sao dì vẫn giúp cháu sắp xếp xem mắt, đã vậy mỗi lần đều chọn loại hình như thế này, thật là chẳng có chút hứng thú!”
“Đan Tiểu Phù! Cháu câm miệng cho dì ──” Người đàn bà không thể nhịn được nữa rống giận, “Không phải dì đã dặn cháu rồi sao, bảo cháu im lặng cho dì, không cho phép mở miệng nói chuyện rồi sao?”
“Dì, dì muốn bán cháu đi, cháu có thể không mở miệng được sao?” Nếu không mở miệng, không chừa ngay cả sinh mấy đứa con, là nam hay nữ bọn họ đều quyết định tốt.
Còn nữa! Cùng “cám heo” sinh con, cô không phải heo, cũng không cầm tinh con heo, cô cần kiêng ăn à?
“Cái gì mà bán cháu đi……”
“Ngừng!” Đan Tiểu Phù giơ tay, đứng lên.“Được, dì chê cháu ầm ỹ, cháu tránh đi là được rồi chứ gì?”
Cầm túi xách lên, cô hất tóc ra sau vai.
“Cái gì? Cháu muốn đi đâu……”
“Về nhà! Ăn no rồi còn ở lại đây làm gì?” Thưởng thức vẻ mặt “phân” của “cám heo” Sao? Không cần nha? Cô sợ tiêu hóa không được.
Đan Tiểu Phù tự nhiên xoay người, liền chống lại một đôi mắt nghiền ngẫm, cô trừng mắt nhìn, biết trò khôi hài này đã bị xem hết, cô cũng không xấu hổ không buồn bực, còn cười nháy mắt phải với Thiệu Duẫn.
Nhìn thấy diện mạo của Đan Tiểu Phù, Thiệu Duẫn không khỏi nhíu mày.
Bình tĩnh mà xem xét, bộ dạng cô gái này cũng không tệ lắm, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to sáng, mũi cao, cười rộ lên hai má có lúm đồng tiền thật sâu, làm cho nụ cười của cô ngọt ngào hơn một chút; nhưng mà theo như hắn thấy, diện mạo cô gái này nhiều nhất chỉ có thể nói là thanh tú.
Tư sắc như vậy còn dám ghét bỏ chê người ta là “Đồ ăn thừa”, cô rất tự tin với bản thân sao? Trong mắt Thiệu Duẫn hiện lên một chút ý cười không cho là đúng.
Đan Tiểu Phù thấy vậy, lơ đễnh nhún vai, nói vậy, vừa rồi cao kiến của cô đều bị người này nghe thấy, nhưng mà cô cũng không để ý, bây giờ vấn đề quan trọng là giải quyết cuộc xem mắt này.
“Dì, là dì tìm cháu đi xem mắt, bữa cơm này dì trả tiền nha!” Chuyển cái hôn gió, không để ý sắc mặt khó coi của dì, cô cất bước rời đi.
“A Phù, cháu…..” Người đàn bà tức giận đến giơ chân, lại vội vàng quay đầu xin lỗi người ta,“Thực xin lỗi, cháu nhà tôi……”
Thiệu Duẫn nhìn người đàn bà liều mình xin lỗi, trong lòng không khỏi dâng lên đồng tình, nhưng làm cho hắn ấn tượng sâu nhất, vẫn là cô gái làm cục diện trở nên rối rắm rồi rời đi vừa rồi…..
“Cốc cốc!” Cửa sổ bên cạnh vang lên tiếng động nhỏ.
Thiệu Duẫn quay đầu, thấy Đan Tiểu Phù đứng ở ngoài cửa sổ, há mồm nói với hắn một câu.
Hắn không nghe được cô nói cái gì, nhưng mà nhìn khẩu hình miệng của cô hình như là nói ──
Tiên sinh, nếu đối tượng xem mắt là anh, tôi sẽ nán lại thêm năm phút.
Cái gì?!
Thiệu Duẫn sửng sốt, lại thấy cô nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó thực khinh thường thở dài, cánh môi hồng nhạt hé ra rồi hợp lại, giống như đang thì thào tự nói.
Tuy rằng mặt mày bộ dạng không sai, nhưng mà cũng chỉ là đồ ăn thừa, khác người vừa rồi một chỗ, hắn ta là đồ ăn thừa của quán ven đường, còn người này là nhà ăn, cao cấp hơn một chút mà thôi!
Thiệu Duẫn nheo mắt, tuy rằng đọc không ra cô đang nói gì, nhưng tia coi rẻ trong mắt cô làm cho người ta thực khó chịu.
“Đan Tiểu Phù ──” Bên cạn