
Tác giả: Ngải Mễ
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134315
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/315 lượt.
khỏi cửa miệng.
- Tim có thể nhảy ra khỏi cửa miệng được không? – Thu hiếu kỳ hỏi.
- Tại sao không? Thu không thấy sách đều viết: “Trái tim nhảy điên cuồng, tưởng chừng sắp nhảy ra khỏi cửa miệng” đấy sao?
- Sách viết như thế à?
- Tất nhiên. Tim Thu cũng đập rất nhanh, sắp lên đến miệng rồi.
Tĩnh Thu cảm nhận nhịp tim của mình, cô nghi ngờ:
- Không nhanh, không nhanh bằng anh, tại sao anh nói sắp lên đến cửa miệng?
- Thu không thể cảm nhận nổi, nếu không tin Thu cứ há miệng ra, xem có đúng nó lên đến miệng rồi không?
Không chờ Thu phản ứng, anh hôn ngay lên môi Thu. Thu cảm thấy xảy ra chuyện nghiêm trọng, vội đẩy anh ra. Nhưng anh mặc kệ, vẫn hôn, còn dùng đầu lưỡi để mở rộng làn môi Thu.
Nếu anh chỉ hôn lên đôi môi Thu, Thu cũng không căng thẳng đến vậy, lúc này anh cho lưỡi vào miệng Thu, khiến Thu xấu hổ, cảm thấy anh thấp hèn, tại sao có thể như thế? Thu chưa bao giờ nghe nói hôn là phải như thế, cô cắn chặt răng, lưỡi anh chỉ có thể đưa đi đưa lại giữa môi và răng. Anh tấn công, Thu vẫn nghiến răng, không biết tại sao mình làm như thế, chỉ biết anh rất muốn cho lưỡi vào tận miệng, như vậy chắc chắn không phải là việc tốt lành, nên cứ để lưỡi anh ở ngoài.
Anh bỏ cuộc, chỉ hôn môi Thu, thở gấp gấp, hỏi:
- Em… không thích
- Không thích.
Thật ra không phải Thu không thích, chỉ vì sợ, cảm thấy giống như làm một việc xấu xa. Nhưng Thu rất thích cảm giác khuôn mặt anh áp vào khuôn mặt mình, chưa bao giờ Thu nghĩ khuôn mặt người con trai lại ấm áp, dịu dàng đến vậy. Thu vẫn cho rằng khuôn mặt người con trai giá lạnh và khô cứng.
Anh cười, chuyển sang ôm Thu:
- Có thích thế này không?
Trong lòng rất thích, nhưng Thu vẫn nói:
- Cũng không thích.
Anh buông Thu ra, nói lảng sang chuyện khác:
- Em thật khó hiểu. – Anh lại khoác cái ba lô lên vai, nói: - Chúng ta đi nhé. Anh không nắm tay Thu nữa, hai người đi bên nhau.
Đi một lúc, thấy anh không nói gì, Thu cẩn thận hỏi:
- Anh… giận rồi à? Anh không sợ em ngã hay sao?
- Không giận, sợ em không thích cả nắm tay.
- Em không nói không thích… cầm tay…
Anh lại nắm tay Thu:
- Vậy em thích anh cầm tay à?
Thu không nói, anh cứ hỏi:
- Nói đi, thích hay không thích.
- Biết rồi còn hỏi.
- Anh không biết, em làm anh khó hiểu, muốn em nói ra anh mới biết.
Thu không chịu nói, anh không buộc Thu phải trả lời, chỉ nắm chặt tay cô, cùng đi xuống núi. Không còn đò sang sông, anh nói:
- Chúng mình đừng gọi đò nữa, chỗ anh có câu nói, hình dung một người muốn mà không được là “khó như gọi đò” để nói đò ngang rất khó gọi. Anh cõng em sang sông.
Nói xong, anh cởi giày cởi tất, nhét tất vào giày, buộc hai chiếc giày vào với nhau rồi đeo lên cổ cùng mấy cái bọc. Anh nửa quỳ trước mặt Thu, để cô ngổi lên lưng, Thu không chịu:
- Cứ để em lội.
- Đừng ngượng, lên đi, con gái nhúng chân xuống nước lạnh không tốt. Không ai trông thấy nhanh lên nào.
Thu đành để anh cõng, nhưng cô chống hai tay lên vai anh, cố không để ngực mình áp vào lưng anh. Anh cảnh cáo:
- Ôm chặt nhé, quàng hai tay vào cổ anh, ngã là anh không chịu trách nhiệm đâu nhé.
Nói xong, hình như anh bị trượt chân, người chúi về phía trước, Thu vội áp người lên lưng anh, đưa hai tay ôm cổ anh. Ngực Thu áp sát vào lưng anh cho Thu một cảm giác kỳ lạ, hình như áp vào như thế rất dễ chịu. Nhưng anh hơi rùng mình, người run lên như rét.
Thu lo lắng, hỏi:
- Em nặng lắm à? Hay là nước lạnh?
Anh không trả lời, chỉ lẩm bẩm gì đó rồi bình phục trở lại, anh cõng Thu lội từ từ qua sông. Đi được một lúc, anh quay mặt lại, nói:
- Ở chỗ bọn anh có câu nói “ông già ông già, già rồi có người cõng; lão bà lão bà, già rồi có người thồ, bất kể em có già hay không anh cũng thồ em, được không?
Mặt Thu đỏ lên, nói:
- Anh toàn nói linh tinh, còn nói nữa em nhảy xuống nước đấy.
Bỗng anh im lặng, Thu hiếu kỳ hỏi>
- Anh sao thế? Lại giận rồi à?
Anh quay về phía hạ lưu sông, hất đầu:
- Anh Hai của em ở kia chờ em đấy.
Tĩnh Thu nhìn theo, đúng là Lâm đang ngồi kia, bên cạnh là đôi thùng gánh nước. Ba lên bờ, đặt Thu xuống, vừa đi giày vừa nói:
- Em chờ ở đây, anh đến nói chuyện với anh ấy.
Nói xong, anh đi tới, chào Lâm.
- Anh Hai, gánh nước ạ?
- Ừ, hai người đã về đấy à.
Anh nói nhỏ với Lâm vài câu rồi quay lại với Thu, nói:
- Em về đi, anh đi luôn.
Thế rồi anh biến mất trong màn đêm.
Lâm gánh hai thùng nước, lặng lẽ đi về. Tĩnh Thu theo sau, sợ hãi, Thu sợ Lâm trông thấy chuyện vừa rồi và nói với mọi người, tổ cải cách giáo dục nghe thấy, coi như Thu xong đời! Thu tranh thủ dặn Lâ>
- Anh… anh Hai, anh đừng hiểu nhầm, anh ấy chỉ đón em, chúng em…
- Anh ấy vừa nói rồi.
- Anh đừng nói với ai, kẻo rồi người khác hiểu nhầm
- Anh ấy vừa nói rồi.
Về đến nhà, ai cũng ngạc nhiên, bà Trương kêu lên:
- Con đi một mình à? Đi đường núi? Ôi chao, bạo gan quá, ngay cả ban ngày mẹ cũng không dám đi đường này.
TỐI HÔM ẤY T