XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cưng Chiều Em Cả Đời

Cưng Chiều Em Cả Đời

Tác giả: 50 độ U Lam

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134931

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/931 lượt.

chú, hơi thở ấm áp từ từ phả trên mặt cô. Mạnh Ảnh dần dần quên mất thẹn thùng, ôm vai anh, tùy ý để anh mất kiểm soát.
Một hồi lâu, Trình Diệc Nhiên rời khỏi môi cô, im lặng không lên tiếng liền ẵm cô đi lên lầu.
Mạnh Ảnh giật mình “A…” một tiếng, nắm chặt y phục của anh.
Vào phòng ngủ thì hết sức dây dưa, Trình Diệc Nhiên cúi người xuống cởi quần áo của cô ra, tay chống ở hai bên thân thể cô, chậm rãi cúi người xuống hôn. Trong lúc này anh luôn im lặng, không nói bất cứ điều gì, chỉ là nhiệt độ từ đầu ngón tay của anh rất khác thường, nơi anh mơn trớn, giống như là bị phỏng do bắt phải lửa.
Mạnh Ảnh không thể thoát khỏi sự gần gũi dịu dàng của anh, lúc này chỉ thấy đầu óc trống rỗng, trong mắt chỉ có khuôn mặt anh tuấn xuất trần của Trình Diệc Nhiên.
Trong suốt thời gian này Trình Diệc Nhiên vẫn nhắm chặt hai mắt, đôi môi gợi cảm một khắc cũng không rời khỏi cô. Động tác của anh ôn nhu lại mị hoặc, Mạnh Ảnh cảm thấy mình như đang rơi vào băng hỏa, lúc lạnh lúc nóng. (Ten: edit đoạn này tim cứ thắt lại vì đau lòng >”
Sau một hồi hoan ái, hai người đều sức cùng lực kiệt. Trình Diệc Nhiên nằm thở dốc trên người cô, một hồi lâu sau mới xoay người nằm xuống, nằm ngửa trên giường lớn, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào trần nhà, tóc bị ướt mồ hôi dính trên trán. Đêm nay anh quá thất thường, Mạnh Ảnh biết anh rất không vui.
Trình Diệc Nhiên nằm một hồi, hô hấp bình thường lại mới đi vào phòng tắm tắm rửa.
Anh tắm xong rồi quay trở lại, Mạnh Ảnh cũng đứng lên đi vào phòng tắm.
Mạnh Ảnh tắm sạch sẽ sấy khô tóc rồi đi ra, Trình Diệc Nhiên giống như đã ngủ, đầu tóc không sấy khô, gối đầu ướt một mảng. Mạnh Ảnh quay vào trong lấy máy sấy đi ra, dịu dàng sấy tóc cho anh. Tóc của anh rất tốt, vừa đen vừa dày. Sấy tóc anh xong, Mạnh Ảnh lấy gối đầu bị ướt ra rồi thay một cái khác cho anh.
Làm xong hết thảy, Mạnh Ảnh tắt đèn nằm xuống.
Lúc Mạnh Ảnh sắp chìm vào giấc ngủ, Trình Diệc Nhiên lại đột nhiên mở miệng nói chuyện.
“Ảnh nhi, chúng ta tách ra đi.”



Nước mắt


Buổi sáng, Trình Diệc Nhiên thức dậy rất sớm, nhưng anh lại cẩn thận rời khỏi giường, có lẽ anh nghĩ rằng cô vẫn còn ngủ say, sợ sẽ đánh thức cô dậy.
Đêm hôm qua họ không ôm nhau ngủ, cả hai đều cảm thấy không thể tin được. Cả đêm, họ nằm đối lưng cách nhau chừng một mét, không ai di chuyển qua, suốt cả đêm cô cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Mùi gel cạo râu Trình Diệc Nhiên thường dùng lan ra thoang thoảng trong không khí, mùi hương nồng đậm khiến Mạnh Ảnh gần như nghẹt thở.
Cánh cửa đóng lại “cạch” một tiếng, cuối cùng khóe mắt của Mạnh Ảnh cũng chảy ra hai dòng nước mắt. Nước mắt theo khóe mắt chảy vào trong lỗ tai, vậy nên ngay cả tiếng khởi động xe hơi ở ngoài Mạnh Ảnh cũng không nghe rõ.
Cô âm thầm khóc, cô không biết giờ phút này đau lòng từ đâu đến, trong tim nhiều lần tự nói với mình, bây giờ anh nghiêm túc rồi.
Cả buổi sáng cô luôn cười, do có trang điểm qua nên thần sắc của cô trông rất ổn, người giúp việc đều cho rằng hôm nay tâm trạng của phu nhân hôm nay chắc là rất tốt.
Xem báo một lúc, Mạnh Ảnh mang theo túi xách ra cửa.
Lão quản gia đi theo, ở sau lưng cô dặn dò: “Cô chủ, nhớ mang theo điện thoại.”
Mạnh Ảnh quay đầu lại, cười thật tươi, nhưng cũng không nói gì, chỉ giơ điện thoại trong tay lên với ông. Sau đó xoay người đi.
Nhìn Mạnh Ảnh tràn đầy sức sống, khác xa với vẻ im lặng lạnh lùng lúc trước. Lão quản gia có chút không hiểu, sáng sớm cậu chủ ra khỏi nhà có vẻ không vui vẻ gì lắm, nhưng sao cô chủ lại vui vẻ như vậy? Không lẽ đêm qua họ không có cãi nhau?
Lúc Mạnh Ảnh đến bệnh viện, thời tiết lại dễ chịu, cô vào phòng bệnh, cố gắng kéo màn cửa sổ ra. Ánh mặt trời lập tức tràn đầy cả phòng bệnh.
Mạnh Hoành Nghiệp vừa dùng xong bữa sáng, đang xem báo, thấy cô đến đây, gỡ mắt kính xuống, “Sao con lại tới sớm vậy?”
“Buổi trưa Ba giải phẫu, con tới xem một chút.” Mạnh Ảnh tìm cái ghế ngồi xuống, thuận tay lấy một quả táo cắn một cái, úp úp mở mở nói.
Mạnh Hoành Nghiệp cảm thấy hôm nay Mạnh Ảnh có chút khác thường, nhưng cụ thể khác thường ở đâu ông lại nói không nên lời, đành thôi, từ bỏ suy đoán tâm tư của con gái. Lại đeo kính lên lần nữa, nói, “Đây chỉ là loại tiểu phẫu, không sao cả, con có tới hay không đều như nhau.”
Mạnh Ảnh cười cười, tiếp tục gặm trái táo, ăn xong nó, nhắm một mắt, nhìn vào thùng rác, nhanh nhẹn ném cùi táo vào đó. Thấy cùi táo được ném vào rồi, Mạnh Ảnh phủi phủi tay, nheo mắt uể oải dựa lên giường bệnh phơi nắng.
Có lẽ Mạnh Hoành Nghiệp cảm thấy hành động của con gái rất ngây thơ, không đồng ý lắc đầu, tiếp tục xem tờ báo của ông.
Mạnh Ảnh nhắm mắt lại, khuôn mặt của Trình Diệc Nhiên hiện lên rõ ràng trong đầu cùng câu nói “Ảnh nhi, chúng ta tách ra đi.” khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô lập tức đứng lên, đoạt lấy tờ báo trong tay Mạnh Hoành Nghiệp, “Ba xem báo làm gì, có gì có thể xem đâu.”(Ten: đại khái là chị đang giận cá chém thớt =,.= ông Nghiệp chả hiểu mô tê j lại bị làm