
Tác giả: Hạ Vũ
Ngày cập nhật: 03:30 22/12/2015
Lượt xem: 134640
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/640 lượt.
ân hình cao lớn của người đàn ông kia. Thành tích học tập của cô tuy rằng không tốt lắm nhưng vật cứng đang để ở bụng mềm mại của cô thì cô biết rõ là cái gì.
Chỉ bởi vì cô không cẩn thận nghe lén hắn cùng người khác nói chuyện, cho nên muốn đối sử với cô như vậy sao? Hơn nữa, đây là nụ hôn đầu tiên của cô nha!
Cô nghĩ mà chua xót trong lòng, hơi thở bây giờ đều là hương vị nam tính mãnh liệt, trốn cũng trốn không xong, thân thể người đàn ông đốt nóng, phảng phất như muốn đem cô hòa tan……
Không biết qua bao lâu, Niên Nhược Nhược mới mờ mịt cảm giác được hắn cuối cùng cũng buông cô ra, nhưng đôi môi nóng ấy vẫn còn tham lam, lưu luyến bên gáy cô không chịu đi, đang tận tình cắn cắn gặm gặm, lưu lại nhiều dấu hôn.
Cơ thể thiếu nữ có mùi hương, mềm mại; Hương vị thiếu nữ, ngọt ngào thơm mát, so với tưởng tượng của hắn, càng thêm mê người, càng thêm ngọt ngào. Quan Chi Nghiên hoàn toàn sa vào trong đó.
“Buông ra……” Cô cuối cùng cũng tỉnh táo lại, giọng nói mang đậm ủy khuất, cùng một tia thẹn thùng, “Buông tôi ra……”
Quan Chi Nghiên ngẩng đầu, cũng không nới lỏng tay, hắn từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng rực quét qua cánh môi bị hôn sưng đỏ lên của cô, hai gò má đỏ ửng, mái tóc có vẻ hơi rối, chỉ có đôi mắt kia vẫn trong suốt như cũ, có sợ hãi, có vô tội, có mê man, lại không có nửa điểm động tình.
Dễ dàng nhận thấy là cô không hoàn toàn sa vào nụ hôn nóng bỏng đó, đúng là tiểu nha đầu đáng ghét! Lúc hắn dồn toàn tâm toàn ý vào nụ hôn đó, cô cư nhiên vẫn tỉnh táo.
Hắn làm sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh? Đôi môi nóng bỏng lại một lần nữa chiếm lấy môi cô, lần này mãnh liệt hơn. Lưỡi hắn mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng cô, cố ý di chuyển chậm lại, dụ dỗ cái lưỡi đinh hương, e lệ cùng mình rơi vào trầm luân.
Không dự đoán được hắn còn không chịu buông tha cho mình, Niên Nhược Nhược bất an giãy dụa, vừa cực lực tránh né, vừa cố gắng hít không khí khi chạm vào thân hình nóng bỏng của người kia.
Đang ở lúc này, ngoài cửa tiếng của Quan Dạ Kì không gần không xa la lên: “Tiểu Niên, cô ở đâu? Ra đây đi, có kem này……”
Tiểu Niên? Biệt hiệu này thật sự làm cho người ta bật cười, mang hàm ý đặc biệt mà thân mật hiếm thấy, Quan Chi Nghiên ánh mắt trầm trầm, trong ánh mắt lóe vài tia hứng thú xấu xa, bàn tay to hướng về phía trước nắm cổ mảnh khảnh của cô, rồi sau đó mạnh mẽ nắm lấy!
“Cô thử trả lời xem.” Hắn trầm giọng nói nhỏ ở bên tai cô, giống như một ác ma lạnh lùng, vô tình.
Niên Nhược Nhược co rúm lại, thân hình bé bỏng không ngừng run rẩy, hoảng sợ nhìn hắn, trong đôi mắt đều là nước mắt khẩn cầu van xin.
Cô không dám, không dám trả lời, tuy rằng cô biết chỉ cần mình lên tiếng, Quan Dạ Kì nhất định sẽ tới cứu cô, nhưng mà sau đó thì sao? Người đàn ông trước mắt này khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, hắn muốn bóp chết cô a! Cô liều mạng không phát ra âm thanh nức nở, sợ hãi nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi.
Tiếng gọi ầm ĩ càng lúc càng xa, đến cuối thì hoàn toàn biến mất, không một tiếng động. Tại đây, ở thư phòng cổ kính, trong không khí ban đêm có phần ái muội, hai tiếng hít thở liên tục không ngừng lúc nặng lúc nhẹ, vẻ mặt sợ hãi của cô gái cùng với vẻ mặt lo lắng, ngờ vực của người đàn ông. Khoảng cách gần như vậy, gần đến mức có thể thấy được sự hoảng hốt và tức giận của người đối diện.
Sau đêm nay, Niên Nhược Nhược sẽ càng thêm thận trọng, dè dặt mà sống ở Quan gia. Nhìn Quan Chi Nghiên tựa như chuột nhìn thấy mèo, có thể trốn liền trốn ngay lập tức.
Cô không biết vì sao mình lại sợ hắn như vậy. Có lẽ trong cuộc sống mười mấy năm qua, cô chưa từng gặp qua loại người trong ngoài bất nhất như Quan Chi Nghiên.
Cô không muốn tìm hiểu hắn. Bọn họ lúc trước vốn dĩ vẫn đứng ở phía xa mà nhìn nhau, luôn có một khoảng cách rất sâu ở giữa hai người. Thế nhưng sau khi phát sinh sự việc quỷ dị này, cùng với sợ hãi, một loại cảm xúc ái muội không rõ đã nảy sinh, thỉnh thoảng làm cho tâm hồn non nớt của thiếu cô bối rối.
Cũng may là thường ngày, trước mọi người Quan Chi Nghiên đều lấy diện mạo của một chính nhân quân tử mà xuất hiện, chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không có hành động cợt nhả như hôm đó. Tâm Niên Nhược Nhược hơi thả lỏng. Cô nghiêm nghị, kiên cường nghĩ Quan Chi Nghiên kia bất quá là một người thích giả vờ giả vịt, ngụy quân tử thôi, cô chính là không sợ hắn!
Năm học lớp mười một nhanh chóng kết thúc. Tiểu thái tử Quan gia Quan Dạ Kì sau bao năm gian khổ, nằm gai nếm mật đã có đền đáp, im lặng không nói mà lên lớp, thi đậu trường Đại học Y! Thật sự là không làm thì thôi, một khi đã làm thì khiến ai nấy đều kinh ngạc. Việc này giống như sét đánh trời quang, khiến cho Quan gia từ lão thái gia đến người làm vườn đều chấn động.
“Tôi sẽ cố gắng đọc, nghiên cứu sách để sau này trở thành bác sĩ nổi tiếng quốc tế.” Quan Dạ Kì lấy một bộ dáng đứng đắn, trịnh trọng hiếm thấy mà nói với Niên Nhược Nhược: “Cậu nữa, cũng phải làm việc đi không