XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cuộc Chiến Chinh Đoạt

Cuộc Chiến Chinh Đoạt

Tác giả: --> Thả An<!--

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341649

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1649 lượt.

ình trung coi như cô viện cớ, anh ta không hề tin. Sự việc lan đến tai mọi người. Họ dấm dúi rỉ tai nhau công ty nước giải khát có tin vui, phòng nghiên cứu và phòng ngoại thương kết thân. Lời đồn càng thổi càng xa, cứ hệt như có người tận mắt chứng kiến.
Diêu Ngạn rất khổ tâm, đành nhờ Tưởng Nã giúp đỡ. Cô kêu anh tìm một ngày rảnh rỗi tới công ty nước giải khát đón cô nhưng không nói lý do cho anh biết.
Tưởng Nã ngạc nhiên, anh vừa mừng lại vừa lo. Những tưởng bản thân đã đợi được ngày xuất hiện quang minh chính đại, anh vứt hết công việc, buổi chiều cùng ngày phi như bay đến công ty nước giải khát. Rồi cũng trong ánh mắt tọc mạch xen lẫn hâm mộ của nhiều người, anh hạnh phúc đón nhận chiếc hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước của Diêu Ngạn.
Cho đến một lần gặp Trần Lập, anh mới biết tin đồn xôn xao trong công ty nước giải khát, Tưởng Nã tức tối nghiến răng ken két. Về đến nhà, anh thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Anh đã quên anh và Diêu Ngạn chênh nhau bao nhiêu tuổi, Diêu Ngạn còn chưa qua sinh nhật hai mươi ba, mà anh đã ba mươi, tuổi tác chênh lệch quá lớn. Khi hai người tâm sự cũng không nhắc đến chuyện học hành, công việc, còn đồng nghiệp nam đó lại chạc tuổi Diêu Ngạn, cùng làm việc chung với nhau, nhất định có nhiều đề tài để nói.
Tưởng Nã bứt rứt trong người, suýt nữa đã cài lại phần mềm nghe trộm vào điện thoại di động của Diêu Ngạn. Anh dằn lòng nín nhịn hồi lâu mới khống chế được "khao khát" đó. Tranh thủ Diêu Ngạn đang tắm, anh lục lọi túi xách của cô muốn tìm ra bí mật khác, nào ngờ anh lại phát hiện được thuốc tránh thai.
Tưởng Nã biến sắc, gương mặt của anh hết đen sì đến tái mét rồi đỏ bừng. Lúc Diêu Ngạn bước chân ra khỏi phòng tắm, anh cũng đã trấn tĩnh trở lại. Đêm hôm đó, anh giày vò cô đến mức cô ngắc ngoải, thở không ra hơi. Thoạt đầu tòa nhà văn phòng dội lên tiếng gào the thé, cuối cùng chỉ còn âm thanh sướt mướt.
Hai ngày sau, Tưởng Nã vác bộ mặt tỉnh rụi mua thuốc bổ đến thăm bà Diêu. Bà Diêu giữ anh lại ăn cơm, bà nói: "Diêu Diêu đi làm chưa về, lát nữa cậu đi đón nó đi".
Tưởng Nã gật đầu nghe theo lời bà. Anh cau mày cầm ra một chiếc lọ, bà Diêu cũng nhìn qua, đầu bà bỗng nổ tung.
Tưởng Nã lại lấy thêm một hộp trang sức màu đỏ, chầm chậm mở ra. Một chiếc nhẫn vàng to thô kệch lập tức hiện ra, anh khép nép nói: "Mẹ, mẹ đừng nhìn con người con thường ngày mà nghĩ con phóng túng, thực ra con rất truyền thống. Trước khi gặp Diêu Diêu, con chưa từng biết yêu, cũng chưa từng có phụ nữ. Tuyệt đối không phải con có vấn đề. Mẹ cũng rõ tình hình hồi trước của con, con không nghĩ đến chuyện đó, bên cạnh cũng không có ai thích hợp. Sau này quen biết Diêu Diêu, con không tài nào kìm nén bản thân, con thật lòng rất thích cô ấy!".
Mặt Tưởng Nã đỏ lên, anh cảm thấy khá ngượng ngùng. Thấy bà Diêu cứ im lặng, anh cố gắng tiếp tục: "Con đã mua chiếc nhẫn này từ lâu nhưng sợ Diêu Diêu chê nó tầm thường, con không dám đưa cô ấy. Cô ấy trẻ trung thích những thứ thời trang, còn con lớn hơn cô ấy nhiều tuổi chỉ thích những thứ cổ xưa. Con cũng thưa thật với mẹ, con sợ cô ấy không dám nghĩ đến. Mẹ biết cô ấy ngoan ngoãn, việc mẹ không cho phép, cô ấy nhất định không làm. Hai ngày trước, con mới phát hiện cô ấy uống thuốc suốt từ đó đến giờ, rất có hại cho sức khỏe. Con mong mình được kết hôn, được sống cùng cô ấy, con càng lúc càng thấy không yên lòng".
Bà Diêu lắng nghe anh khúm núm phân trần cả buổi. Xét đến cùng là muốn cưới con gái của bà thông qua cách thức đề cập vòng vo nhưng mà Tưởng Nã nói cũng có lý. Bà Diêu nhìn chiếc nhẫn, bà không hề cảm thấy nó tầm thường. Vàng đối với bà mà nói là thứ đáng giá nhất. Mấy chục năm trước lấy chồng, nhà nào không ra tiệm mua nhẫn vàng, hoa tai vàng làm đồ cưới. Vàng là hay nhất!
Bà Diêu đăm chiêu suy tư, bà nói: "Nhẫn này hơi đắt thì phải? Rất tốt, thiết kế tinh xảo, không hề tầm thường".
Tưởng Nã mỉm cười, vội vã đưa nhẫn cho bà Diêu ngắm kỹ hơn.
Chiều đến, Tưởng Nã đón Diêu Ngạn về nhà. Sau khi ăn xong, anh chào tạm biệt ra về. Tưởng Nã vừa đi, bà Diêu liền kéo Diêu Ngạn đến bên nói chuyện. Diêu Ngạn ngơ ngác không hiểu, bà Diêu nói: "Con gái không thể làm hại sức khỏe của mình. Mẹ không phải người cổ hủ, cũng không độc đoán, mẹ chỉ tỏ vẻ hách dịch với Tiểu Tưởng mà thôi. Mẹ làm vậy để cậu ấy biết con gái của mẹ không cần cậu ấy, ông chủ thì có gì giỏi giang. Nhưng con người Tiểu Tưởng rất tốt, cũng là bạn trai đầu tiên của con. Nếu cậu ấy cầu hôn, con cứ đồng ý, sớm ngày kết hôn, tránh lời ong tiếng ve".
Diêu Ngạn ngó người, đờ đẫn gật đầu.
Buổi tối, Diêu Ngạn trằn trọc trên giường suy nghĩ những lời bà Diêu đã nói, cô bất giác cười tủm tỉm, không kể Tưởng Nã biết chuyện này.
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Tưởng Nã giải quyết hết công việc từ sáng sớm. Đến chiều anh dẫn Diêu Ngạn tới thị trấn Sĩ Lâm vui chơi. Anh chỉ một chung cư nằm ngay trung tâm thị trấn: "Tuần trước, anh mới mua một căn nhà bốn phòng hai gian ở đây. Đằng trước chỗ đó là công viên, sau lưng là phố dành cho người đi bộ, nơi nào cũng c