
Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo
Tác giả: Mai Tử
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134708
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/708 lượt.
Làm sao lại phân tài sản cho mẹ? Mười phần trăm cổ phần, giá trị thật lớn. . . . . .
Trong nháy mắt ngạc nhiên chợt lóe lên, Linh Lung rất nhanh ý thức được mười phần trăm cổ phần này sẽ mang cho mình bao nhiêu tai nạn! Cô bỗng nhiên đứng lên, nhìn chung quanh, không ngoài ý ánh mắt bọn họ càng thêm hồ nghi và bốn phía an tĩnh kỳ quái. Lơ đãng, ánh mắt của cô chống lại con ngươi thâm ảo của Thượng Quan Ngự Quân đứng ở bên cửa sổ. Hắn tựa hồ cũng rất giật mình an bài của Thượng Quan Tấn, nhưng ngay sau đó ánh mắt của hắn tối xuống, cằm hơi kéo ra, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt kia ẩn hàm ý tứ Linh Lung không hiểu, vậy mà hắn không nói gì cũng khiến cho cô hoảng sợ run rẩy vì ánh mắt kia.
Cô xâm chiếm tài sản hắn nên có, lần này Thượng Quan Linh Lung cô làm sao mà chạy trốn?
"Chờ một chút!" Khi mọi người lục tục rời đi, luật sư cũng thu thập xong ký hết thư ủy thác, Linh Lung đột nhiên gọi lại hắn: "Luật sư tiên sinh, xin chờ một chút. Tôi còn có một số việc."
"Chuyện gì?"
"Tôi muốn cầu xin ông viết một bức thư chuyển nhượng tài sản, giao toàn bộ tài sản của mẹ tôi cho Thượng Quan tiên sinh." Linh Lung nói xong câu đó, cũng cảm giác được tầm mắt của Thượng Quan Ngự Quân sau lưng ngưng tụ ở trên người mình.
Luật sư sửng sốt, nhìn Thượng Quan Ngự Quân sau lưng cô, lại nhìn Thượng Quan Linh Lung vẻ mặt thành thật, trong lòng hiểu cô cũng không muốn dính dáng đến xích mích bên trong gia tộc Thượng quan. Đáng tiếc, trong lòng hắn than thở, cô gái đáng thương này sợ rằng không thể thoát khỏi nhà Thượng Quan .
"Thượng Quan tiểu thư, không phải là tôi không muốn giúp cô, nhưng mà, tình huống bây giờ có chút đặc biệt. Mẹ của ngài không phải là qua đời, chẳng qua là không có ý thức mà thôi, trên luật pháp bà ấy vẫn là người thừa kế tài sản, cũng chỉ có bà ấy có thể quyết định mua bán, chuyển dời mười phần trăm cổ phần này. Mà cô chẳng qua là tạm thời bảo quản thay bà ấy, đoạt được lợi ích hoặc là hao tổn cũng không thể coi là ở tên của cô."
"Nhưng mà, nhưng mà. . . . . ." Chuyện quá ngoài ý muốn, Linh Lung luôn luôn tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, "Chẳng lẽ nói, tôi không thể không tiếp nhận khoản tài sản này sao?" Cô đã có thể dự tính đến cuộc sống của cô sau này sẽ bởi vì cổ phần kếch xù này mà long trời lỡ đất.
"Thượng Quan tiểu thư, cô cũng không phải là người thừa kế khoản tài sản này. Nhưng nếu cô không muốn nhúng tay vào chuyện buôn bán, cô đại khái có thể không quản bọn họ. trước mắt tình thế phát triển của công ty nhà Thượng Quan, trong mấy năm tới giá trị mười phần trăm cổ phần này sợ rằng chỉ bay lên, sẽ không rớt." Luật sư nói xong, đi ra biệt thự Thượng Quan, lưu lại ba người đứng yên thẳng tắp.
"Cô đi ra ngoài trước." Thượng Quan Ngự Quân nhẹ nhàng nói với Dạ Đồng, mà cô ấy thuận theo gật đầu, không tiếng động rời đi.
Xoay người, Linh Lung dũng cảm nhìn thẳng Thượng Quan Ngự Quân, người sau cũng ngưng mắt nhìn cô, "Em nghĩ, chúng ta cần nói chuyện một chút." Cô bình tĩnh đối mặt bão táp sắp tới. Nếu tránh không khỏi, cũng chỉ có đối mặt.
"Tại sao cha anh để lại cổ phần cho Khúc Nghiên?" Thượng Quan Ngự Quân trầm thấp mà mở miệng.
"Em không biết." Linh Lung than thở, "Em biết anh đang hoài nghi gì. Nhưng mà em chỉ có thể nói, em cái gì cũng không biết, hôm nay nghe được di chúc, kinh ngạc nhất là em."
Thấy hắn không có lên tiếng, cũng không có vẻ mặt gì, Linh Lung tiến lên một bước, "Nhưng mà mới vừa rồi anh cũng nghe thấy lời của luật sư, em cũng không thể chuyển dời hoặc mua bán cổ phiếu, em chỉ là tạm thời quản lý mà thôi, căn bản không có thể tạo thành uy hiếp với anh."
Thượng Quan Ngự Quân kinh ngạc trực tiếp và nhạy cảm của cô, quỷ quyệt mỉm cười, "Em mặc dù không có quyền lợi mua bán cổ phần, nhưng mà em cũng có một chỗ trên hội đồng quản trị, mười phần trăm. . . quyền quyết định không nhỏ đâu. Anh thế nào yên tâm em?" Âm điệu của hắn quỷ dị khiến cả người Linh Lung chợt lạnh.
"Nhưng em cam đoan với anh, tuyệt không tham dự bất kỳ quyết định của công ty."
"Anh không tin em." Hắn nhìn cô, ý muốn vội vàng thoát khỏi nhà Thượng Quan trên mặt cô muốn khiến cho hắn không vui, thanh âm càng thêm âm trầm, "Anh không tin cam đoan của em."
Linh Lung bắt đầu mất đi kiên nhẫn, "Vậy anh rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? Anh có thể không tin tôi, nhưng mà tôi lại thật không muốn có quan hệ cùng nhà Thượng Quan nữa."
Có lẽ cô không biết, lúc cô trầm tư, trong ánh mắt luôn có ánh sáng lưu động, tràn đầy thông minh cùng mát lạnh, lại không dễ dàng làm cho người ta phát hiện. Đang lúc cô bị lửa giận đốt, ánh sáng kia chợt biến thành ngọn lửa cháy sáng, làm cho người ta khiếp sợ. . . . . .
Thượng Quan Ngự Quân mím chặt đôi môi, thanh âm khô khốc: "Ngày mai tới công ty Thượng Quan đi làm."
Linh Lung không thể tin được mà trợn to hai mắt, "Cái gì?"
"Ngày mai chính thức đến công ty Thượng Quan làm, anh sẽ an bài chức vị thích hợp cho em." Thượng Quan Ngự Quân không có ý định giải thích động cơ củ