
Tác giả: Lưu Tiểu Mị
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341256
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1256 lượt.
g rồi, muốn cùng đến chỗ chết với cậu.”
Trần Kình vẫn nhớ lúc mình nghe thấy bốn chữ đó, mi mắt giật nảy, như bị bốn chiếc gai sắt đâm vào tim, đau đến mức hắn không thở nổi. Cô không phải muốn bỏ trốn, mà là muốn kéo hắn chết cùng ư? Cô hận hắn như vậy, chỉ mong cùng hắn đá nát ngọc tan? Chẳng lẽ hắn không thể khiến cô rung động, giảm bớt từng ý nghĩ thù hận của cô dù chỉ một chút? Lúc Phương Chính dẫn Lâm Uyển vào phòng, trong đầu hắn đang bị lấp đầy bởi một đống câu hỏi, nên hắn phớt lờ cô. Hắn sợ hắn không kìm nổi mà tra hỏi cô, nhưng hắn chỉ tin bản thân, hắn phải tự mình hiểu rõ.
Hắn cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại, vì vậy rất nhanh đã hiểu rõ vấn đề, là hắn tự đuổi theo ra ngoài tìm cô, cũng là hắn tự nhảy xuống nước, không phải là kẻ chịu sự chi phối của người khác, tất cả đều do hắn đơn phương tình nguyện, nhận thức này khiến hắn yên lòng một chút. Nhưng vừa nghĩ đến Lâm Uyển chạy đi tìm cái chết, hơn nữa còn mới cùng hắn thân mật một đêm xong, hắn liền thấy khó chịu. Đây gọi là gì? Trước khi chết để lại cho hắn một hồi ức đẹp đẽ?
Hắn không cần hồi ức, cái gì là quá khứ hay tương lai hắn đều không cần, hắn chỉ cần hiện tại, hiện tại hắn rất tức giận, rất phẫn nộ. Cô nàng Lâm Uyển này thật to gan, một giây trước đưa hắn lên thiên đường, một giây sau đã đẩy hắn xuống địa ngục. Cô luôn sống chết thách thức giới hạn của hắn, hành hạ thần kinh hắn. Hắn hận cô, hắn phải cố gắng chinh phục cô, rồi còn phải tiếp tục nghĩ cách thu phục cô hoàn toàn.
Lâm Uyển ăn bữa cơm được Phương Chính gọi là “brunch”[1'>, còn bị anh ta yêu cầu đi tắm rửa thay quần áo. Có lẽ biết Trần Kình không còn gì đáng lo, Phương Chính lại phục hồi tác phong hi hi ha ha. Anh ta nói, cô đầu tóc bù xù thế này để A Kình nhìn thấy có khi lại dọa hắn bất tỉnh, vậy thì toi luôn cả một buổi sáng giày vò hắn, còn phải châm cứu từ đầu.
[1'> Brunch: Sự kết hợp giữa breakfast (bữa sáng) và lunch (bữa trưa) tạo thành brunch (bữa ăn nhẹ sau bữa sáng và trước bữa trưa).
Lâm Uyển tức cười nghĩ, giữa cô và Trần Kình, trước nay đều chỉ có hắn dọa cô, cho dù là bộ dạng của Diêm Vương hung ác hay là người chết im bặt, đều khiến cô nơm nớp lo sợ, thấp thỏm không yên. Cô dọa hắn? Cô quả thực muốn vậy. Nhưng về phòng, vừa soi vào gương, phát hiện mình đúng là “khủng khiếp”, đầu tóc rối bời, vành mắt thâm quầng, sắc mặt tái nhợt, giống hệt nữ quỷ... Thật phục Phương Chính còn có thể tiếp tục ăn cơm khi đối diện với gương mặt này.
Cô vội đi tắm nước nóng, chải đầu, thay quần áo sạch sẽ. Lúc cô quay trở lại phòng bệnh, Trần Kình đã tỉnh, thay quần áo sạch, nửa thân người được che bởi chiếc chăn mỏng, gương mặt không chút biểu cảm nhìn về phía cửa. Lúc thấy cô, ánh mắt hắn trở nên phức tạp, vừa ngỡ ngàng lại vừa thờ ơ, hình như thoáng chút chờ đợi mơ hồ.
Lâm Uyển đi tới, đứng yên tại chỗ cách giường một mét, cắn môi, khẽ nói: “Cám ơn anh.”
Trần Kình lại nhìn cô chăm chú một lúc, rồi cong khóe môi cười, nói: “Cám ơn gì chứ, đàn ông cứu người phụ nữ của mình là lẽ đương nhiên.”
Giọng hắn hơi khàn, chữ cuối cùng dường như không phát ra, nhưng lại mang theo vài phần ý chân thành. Lâm Uyển nghe xong không nói gì, người này luôn tự cho mình là đúng, bình thường toàn đem những điều ngụy biện nói thành điều hợp lí hợp tình. Nhưng giờ đây, câu nói này của hắn lại khiến cô nảy sinh chút rung động không nên có.
Trần Kình không vừa lòng với khoảng cách và sự im lặng của cô, cau mày ra lệnh: “Qua đây!”
Lâm Uyển nghe thấy, đây mới là bản tính của hắn, “sến súa” xưa nay không hợp với hắn, bàn chân cô lại máy móc bước hai bước lên phía trước.
Trần Kình vỗ vỗ lên đệm chỗ bên cạnh, nói: “Lên đây nằm cùng tôi một lát.” Nhìn vẻ mặt Lâm Uyển bỗng biến đổi, hắn cười thành tiếng, nói:
“Sợ cái gì? Bây giờ dù tôi có ý nghĩ đó thì cũng không có năng lực đâu.”
Thấy cô vẫn không động đậy, hắn lại khẽ nói một câu: “Em không mệt à?”
Thôi, lại “sến súa” rồi. Nhưng Lâm Uyển vẫn cởi giày nằm xuống bên cạnh hắn. Có lẽ do nghĩ đến lời dặn dò cùa Phương Chính, có lẽ là cô thật sự mệt, vừa trông thấy giường đã như trông thấy người thân.
Chiếc giường lớn này quả nhiên rất thoải mái, đệm mềm mại như đang nằm trên mây vậy, dường như giây tiếp theo sẽ có thể chìm vào giấc mộng đẹp. Nhưng Lâm Uyển không ngủ nổi, vì người bên cạnh vẫn đang nhìn cô chăm chú.
“Thấy tôi nằm đó bộ dạng sống dở chết dở, có phải em rất hả giận không?”
Lâm Uyển sững người, hả giận? Hình như cô quên rồi. Nhưng bây giờ hắn đang ở bên cạnh cô bộ dạng nghiến răng nghiến lợi hỏi vấn đề này thật là đáng ghét, đúng là kẻ có lòng tự trọng lớn khác thường.
“Hỏi em đấy, nói!” Người bên cạnh dùng khuỷu tay đẩy đẩy.
“Chắc có chút.” Lâm Uyển nói xong ba chữ làm bản thân sợ thót tim, liệu có chọc tức hắn nhảy dựng lên tát mình một cái không?
Không ngờ Trần Kình lại chẳng hề động thủ, chỉ “hừ” một tiếng, nói: “Coi như em thành thật.”
Một lúc sau hắn lại hỏi: “Biết khi nãy anh đang nghĩ gì không?” Không đợi cô trả lời, hắn liền nói tiếp: “Anh đang nghĩ, lần này cần phải p