XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cuộc Gặp Gỡ Chí Mạng

Cuộc Gặp Gỡ Chí Mạng

Tác giả: Lưu Tiểu Mị

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341310

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1310 lượt.

yếu kém nữa thì vẫn có khả năng chăm sóc hai người già.”
[ Bạn đang đọc truyện tại '>
Lâm Uyển cười, ngắt lời anh ta: “Cám ơn đề nghị của anh, dưới con mắt của anh có lẽ tôi không chịu nổi một đấm, nhưng dù tôi có yếu thế nào, trách nhiệm của bản thân tôi cũng không thể đẩy cho người khác. Hơn nữa chạy trốn không phải cách hay, vứt lại một cục diện hỗn loạn ở đây, tôi có đi đâu cũng sẽ không yên tâm.”
Đàm Hy Triết sững người, chân thành nói: “Lâm Uyển, cô làm tôi vô cùng nể phục.” Anh ta im lặng một lát rồi tiếp tục: “Nhưng nghiêm khắc mà nói, họ cũng không phải trách nhiệm của cô.”
“Có lẽ, cứ cho là xuất phát từ tình yêu đi.” Lâm Uyển bàng hoàng nói.
“Chính vì tình cảm của cô và vị hôn phu? Hai người hình như mới quen nhau ba năm?”
“Không hoàn toàn là vì anh ấy, anh có lẽ cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi, ban đầu bác trai bác gái không đồng ý lắm chuyện của hai chúng tôi, rất nhiều bậc cha mẹ đều khá nhạy cảm với việc đó. Sau này tiếp xúc nhiều, họ không những tiếp nhận tôi, mà còn đối với tôi rất tốt, giúp tôi tìm lại được cảm giác đã từng thiếu hụt kia. Vì vậy, tình cảm chính là tình cảm, là thứ không thể dùng thời gian hay bất cứ điều gì khác đo đếm được.”
Đàm Hy Triết nhìn cô gái có phần tiều tụy nhưng lại kiên định lạ thường trước mặt này, cứ như anh ta quen biết cô lại một lần từ đầu, ngẫm nghĩ lời của cô, nói: “Tuy tôi không thể hoàn toàn hiểu được, nhưng tôi rất cảm động.”
“Cảm ơn sự cảm động của anh.”
Nhất thời hai người đều rơi vào im lặng, ánh mắt đáp xuống phía bên ngoài bị ngăn cách bởi cửa sổ. Nơi không xa đó, Phương Chính đang đứng bên cạnh bể bơi ra dấu gì đó với thím Châu. Một lát sau Đàm Hy Triết lên tiếng: “Cô biết Trần Kình sợ nhất cái gì không?”
Lâm Uyển còn đắm chìm trong mạch suy nghĩ của bản thân, nghe thấy điều này bỗng ngẩn người, cười giễu cợt đáp: “Người như hắn thì có gì mà phải sợ hãi, chắc là chỉ sợ không được trường thọ nhỉ?”
Đàm Hy Triết cũng cười, nói: “Thật ra thứ mà hắn sợ kia rất đơn giản.” Rồi hắn chỉ ra bên ngoài, Lâm Uyển nhìn theo, lẽ nào là Phương Chính?
“Là nước. Hồi nhỏ hắn từng rơi xuống hồ chứa nước suýt chút nữa bị chết chìm, sau này hắn luôn bị sợ nước.”
Cái này? Lâm Uyển rất khó tưởng tượng Trần Kình không gì là không thể lại sợ nước. Rất nhiều người từng suýt chết đuối, cũng có một số người từ đó không dám chạm vào nước, nhưng loại người như hắn, nhìn thế nào cũng không giống như kiểu người sẽ có trở ngại tâm lý.
Lúc này Phương Chính đã vút qua, với hai ngón tay ra làm động tác tay đi bộ, Đàm Hy Triết cười bất đắc dĩ, rồi quay đầu nghiêm túc nói với Lâm Uyển: “Cô cần gì có thể tìm tôi, đừng khách sáo, tốt xấu gì chúng ta cũng từng chung một con thuyền.”
Lâm Uyển nhìn hai người Đàm Hy Triết và Phương Chính trêu đùa nhau trên đường đi xa dần, cảm xúc đã đè nén rất lâu dâng trào, hệt như nước nóng được xả ra làm bỏng cả lồng ngực cô. Chẳng có ai sinh ra đã kiên cường, chẳng có ai không sợ bị thương, có lúc cái gọi là kiên cường lại chỉ là một lớp ngụy trang.
Tối hôm đó Trần Kình không về biệt thự, lần thứ hai xuất hiện là sau ba ngày. Hôm nay Lâm Uyển ngủ một giấc trưa dài, tỉnh lại đã là hơn ba giờ. Có lẽ do ngủ quá nhiều nên cô cảm thấy đầu phình to, định ra ngoài đi dạo. Lúc xuống tầng, nhìn thấy thím Châu bưng một đĩa nho lớn đi qua, mặt mày rạng rỡ nói: “Tôi đang định đến đưa hoa quả cho cô, vậy thì ăn ở phòng khách nhé, vừa khéo Trần thiếu gia cũng về rồi.”
Lâm Uyển khó hiểu tại sao thím Châu lại vui như vậy, về thì cứ về thôi, sau đó nghĩ, đối với người trả lương cho mình có lẽ đều là phản ứng này. Cô vừa quay người liền nhìn thấy Trần Kình ngoài cửa sổ, cả người ướt sườn sượt từ bể bơi lên, làn da màu lúa mạch dưới ánh nắng tỏa ra vẻ rực rỡ khỏe mạnh, chỉ thấy hắn mặt không chút biểu cảm cầm một chiếc khăn lên lau tóc qua loa, sau đó khoác khăn choàng tắm ngồi trên ghế dựa.
Cô bỗng nhiên nhớ lại lời nói ngày hôm đó của Đàm Hy Triết. Sợ nước? Đúng là chuyện cười. Chẳng trách anh ta thua thảm như vậy, không biết có câu gọi là “biết người biết ta trăm trận trăm thắng” sao?
Từ góc độ này của cô chỉ nhìn thấy người đó duỗi một bên chân dài, cơ thể cân đối, đường cong thanh thoát, cảm giác có một sức mạnh ngang ngược ngông cuồng. Buộc phải thừa nhận, người đàn ông này là người có năng lực, vứt bỏ địa vị thân phận của hắn, chỉ cần bề ngoài và khí chất này cũng có thể khiến hắn trở thành một người xuất chúng nhất trong đám người. Nhưng ông trời trao cho hắn tất cả những thứ tưởng như hoàn mỹ, mà lại cho hắn một trái tim lạnh nhạt vô tình, đây có tính là một khiếm khuyết không? Lẽ nào đây chính là cái gọi là công bằng?
Trần Kình ngồi bên ngoài một lúc rồi đi vào, cũng không biết là ai lại trêu chọc khiến hắn khó chịu. Hắn đi thẳng đến chỗ sofa ngồi mạnh xuống, vặt lấy hai quả nho từ đĩa trên bàn rồi bỏ vào miệng, cứ như không nhìn thấy người sống sờ sờ đang ngồi đối diện hắn.
Lâm Uyển lại chẳng có cảm giác gì, cô sớm đã luyện thành thói quen với tính nết thay đổi thất thường của hắn. Cô cũng không