
Tác giả: Tiểu Cá Bạc
Ngày cập nhật: 03:21 22/12/2015
Lượt xem: 134809
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/809 lượt.
âu, nhưng anh không biết mình còn có thể làm cái gì.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Tề Thâm nhìn nhìn phía cửa, lại gắt gao nhìn thẳng Đỗ Nhược, trong lòng dâng lên một tia chờ mong không hiểu.
"Nhược Nhược... Nhược Nhược..." Dì Lưu sửa sang mọi thứ xong liền trở về phòng, không bao lâu, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng vang, lúc đầu còn tưởng là ảo giác, ai ngờ, lại mơ hồ nghe được âm thanh trên lầu truyền đến. Dì Lưu lập tức chạy lên, Nhược Nhược đang ngủ ở trên lầu, nếu là có người xông tới, vậy liền nguy hiểm.
Đỗ Nhược nghe thấy dì Lưu gõ cửa, liếc nhìn người đối diện, nói với Dì Lưu ngoài cửa: "Dì Lưu, có chuyện gì sao?"
"Nhược Nhược, con đã ngủ chưa? Dì vừa mới nghe thấy có tiếng động, có chuyện gì hay không?" Dì Lưu lo lắng Đỗ Nhược một mình không an toàn.
"Ha ha, không có việc gì, chỉ là vừa thu dọn đồ đạc, động tác hơi mạnh." Đỗ Nhược viện cớ, không muốn dì Lưu lo lắng.
"Nga..." Nguyên lai là như vậy, sợ bóng sợ gió một hồi: "Vậy con đi ngủ sớm một chút, dì trở về phòng."
"Vâng." Đỗ Nhược đáp.
"Anh... Trở về đi." Đỗ Nhược nhìn Tề Thâm, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận, cẩn thận suy nghĩ bản thân mình đang muốn gì.
Ánh mắt Tề Thâm nháy mắt ảm đạm, xoay người, ngữ khí đạm mạc: "Đỗ Nhược, anh nghĩ, có lẽ là em thật sự đã không còn yêu anh."
Nếu Đỗ Nhược dùng tinh thần lực của mình tập trung nhìn, sẽ phát hiện sắc mặt Tề Thâm tái nhợt, quần áo trước ngực sớm bị nhiễm đỏ một mảnh, chính là Đỗ Nhược trừ bỏ về mặt y thuật, ở trong sinh hoạt không thường dùng tới năng lực này, mà trong phòng không có mở đèn, ai cũng nhìn không thấy. Hoặc là, nhàn nhạt mùi máu tươi, ngày xưa Đỗ Nhược cũng có thể ngửi thấy, nhưng cô bây giờ trong lòng đang tràn đầy suy nghĩ rối rắm.
Quyết Định
Tề Thâm cố gắng chỗng đỡ thân mình, ngồi lên xe, nhìn thoáng qua cửa sổ nhà Đỗ Nhược, liền nhắm hai mắt lại: "Lái xe đi...”
Trần Ngôn cũng nhìn thoáng qua, lại nhìn Tề Thâm ở ghế sau một chút, không tiếng động thở dài, không thèm nhắc lại, lặng lẽ lái xe về đại viện.
Hôm nay, Tề Thâm vừa đến Bắc Kinh, kêu Trần Ngôn đi đón, sau đó trực tiếp đưa người đến nhà Đỗ Nhược, hiện thời xem cái dạng này, Trần Ngôn lặng lẽ thở dài, đúng là bọn họ cao hứng quá sớm, sự tình không phải Tề Thâm trở về là có thể giải quyết.
Tề Thâm vô lực dựa vào ghế sau, vuốt mặt, nhớ tới ánh mắt kia của Đỗ Nhược, Tề Thâm chưa từng nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Nhượcphức tạp như vậy, cũng không có xem qua ánh mắt bình thản như vậy, phức tạp khiến mình kinh hãi, bình thản khiến mình sợ hãi.
Đỗ Nhược cúi đầu thở dài, bước ra ôn tuyền, mặc quần áo, lúc lơ đãng thấy hôn ngân ngày hôm qua Tề Thâm lưu lại.
Ba ba bé cưng... Là người đàn ông duy nhất mình yêu...Có lẽ cũng không sai!
Đỗ Nhược tin tưởng, tình cảm gì đều phải ở chung mới phát sinh. Huống chi, trước lúc nhìn thấy Tề Thâm, Đỗ Nhược có lẽ nói cô thật đã quên anh, nhưng mà hiện tại, cô đặt tay lên tim mình cười khổ, cho dù loại cảm giác này không phải yêu, người đàn ông kia đối với mình cũng tuyệt đối không phải là người râu ria. Như vậy cũng tốt, so với yêu khắc sâu điên cuồng, trải qua mười kiếp, Đỗ Nhược thích nước chảy đá mòn hơn.
Đỗ Nhược nhìn tay mình thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng nắm chặt, trở về kiếp này, là phải nắm giữ những thứ mà bản thân mình từng đã mất đi, vô luận là bé cưng, hay là những bạn bè kia, hoặc là... Tề Thâm.
Đỗ Nhược đột nhiên nhớ lại dì Lưu từng ở trước mặt mình mịt mờ đề cập qua, đứa bé là cần phải có cha, cho dù mẹ độc thân lợi hại hơn nữa, trẻ con được giáo dưỡng tốt như thế nào, không có cha thủy chung sẽ trở thành một cái khúc mắc trong lòng bọn chúng, cho nên a, gặp được người thích hợp nhất định phải hảo hảo ở chung, liền tính là vì đứa bé cũng được.
Đỗ Nhược bỗng nhiên cười cười, bởi vì cuối cùng, dì Lưu còn nhỏ giọng tí tách lẩm bẩm một câu, đương nhiên, nếu là ba ruột thì tốt hơn. Nếu là ba ruột... Thì tốt hơn... Không phải sao?
Đỗ Nhược hít một hơi thật sâu, tràn đầy trong không khí là mùi dược thảo, trong đầu một mảnh thanh tỉnh, khóe miệng nhợt nhạt cong lên, hết thảy đều vén ra mây mù gặp trăng sáng.
☻☻☻
Mà bên này, Tề Thâm cũng không ổn chút nào.
Trần Ngôn phát hiện Tề Thâm té xỉu ở sau xe, mọi người vây quanh vỗ vào mặt cũng không hoàn toàn thanh tỉnh, trừ bỏ cảm thấy mình bị người đưa vào bệnh viện chợt nghe thấy một ít âm thanh huyên náo, những chuyện khác cũng không biết.
Do lúc trước ngực bị trúng đạn, tuy rằng đã làm giải phẫu lấy ra viên đạn, khâu lại rồi, nhưng lại vì chạy đi không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa cùng Đỗ Nhược giao thủ, miệng vết thương đã sớm tét ra, sau khi Tề Thâm được đưa đến bệnh viện đã phát sốt liền hôn mê bất tỉnh.
"Hiện tại như thế nào?" Hướng Tinh hai tay chống ở trên đầu gối, thở hổn hển hỏi. Sáng sớm nhận được tin tức Tề Thâm nhập viện, còn tưởng rằng là ai vui đùa, thân thể Tề thiếu kia, Hướng Tinh cảm giác mình nhập viện anh vẫn còn ở bên ngoài nhảy nhót. Cho đến khi T