Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cuối Cùng Mình Cũng Thuộc Về Nhau

Cuối Cùng Mình Cũng Thuộc Về Nhau

Tác giả: meomeoxinhxinh

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1342442

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2442 lượt.

hộp cơm gọn gàng trong lồng xe rồi mới dắt xe ra. Vừa đi trên giường mà tôi cứ vừa cười tủm tỉm một mình mãi, không hiểu sao tôi thấy rất vui, lại còn vô cùng háo hức nữa chứ. Cứ nghĩ đến lúc Đình Phong ăn cơm do tôi nấu (và khen ngon ^^!) là tôi lại thấy tim đập thình thịch luôn, hihi. Quãng đường đến trường dường như ngắn lại khi tôi nghĩ đến lúc được gặp Đình Phong. Cất xe nhanh chóng, ra khỏi thang máy là tôi nhẹ nhàng nhón từng bước chân tiến về phía lớp ngay. Trong lòng đang hứng khởi như thế mà, đột nhiên tôi như người từ trên trời rơi oạch một phát xuống đất vậy, không thấy Đình Phong đâu cả. Tôi nhìn quanh quắt, vẫn không hề thấy bóng dáng anh. Hôm nay Đình Phong không chờ tôi nữa sao, hic. Tôi chán nản, đang thất vọng định đi vào lớp thì bỗng có một bàn tay từ sau che mắt tôi. Tôi đoán ngay ra được là Đình Phong vì anh ấy có mùi gì thơm lạ lắm nhé. Cứ giả bộ như không biết, tôi hỏi đùa: _Ai vậy nhỉ? Ai lại tự nhiên bịt mắt người khác thế? – tôi tủm tỉm cười. _Đoán xem nào. _A, có phải anh Đình Phong hay xoa đầu rồi gọi em là ngốc không nhỉ? Nghe tôi nói đến đây, anh liền bỏ tay luôn ra khỏi mắt tôi, cười tươi: _Bingo, em đoán đúng rồi, thưởng cho em được thơm vào má anh một cái, hihi. Nói rồi Đình Phong chìa má ra rồi xoa xoa. Tôi bịt miệng cười khúc khích. Đưa cho anh ngay hộp cơm, tôi nói, thích thú vô cùng: _Cảm ơn anh về con gấu. _Đây là gì vậy? Đình Phong tò mò rồi mở ngay hộp cơm ra xem. _Woa, gì thế này, em làm cho anh sao? – mặt anh đầy phấn khởi. _Vâng, tất nhiên ạ, anh ăn mau đi, không hết nóng bây giờ. _Nhìn thế này ai mà nỡ ăn chứ, hic. Mà em làm hình con khỉ thế nào mà giống thế? _Oái, sao lại hình con khỉ TT_TT, em làm hình mặt anh mà. _Gì cơ, hóa ra đối với em, anh xấu xí thế này hả, huhu. _Ơ, không phải mà, hic, em cố gắng làm lắm rồi mà. – tôi phụng phịu. Thấy tôi như vậy, Đình Phong xoa ngay đầu tôi, như an ủi: _Ừ, giống anh, giống anh mà. _Ơ, nhưng anh vừa kêu giống khỉ mà. _Ờ thì…anh giống khỉ vậy, hic. Nhìn anh cười như mếu mà tôi phải phì cười: _Hihi, thôi thì em làm không đẹp, anh mau ăn đi cho nóng, xem có ngon không nào – vừa nói tồi vừa đưa thìa cho anh. _Được rồi. Nói xong, anh liền xúc một thìa và ăn. Tôi chăm chú nhìn anh, chờ đợi một câu nhận xét. _Thế nào hả anh? – tôi nói giọng háo hức. _Ừ, ngon lắm. Rồi anh tập trung luôn vào…ăn. Nhìn Đình Phong ăn ngon mà tôi cũng vui thế không biết, hihi. Tôi nhìn kĩ anh, thật sự là thấy, sao mà…đẹp trai thế, vẻ đẹp rất khác với Hạo Du. Làn da nâu với nụ cười tỏa sáng, nhìn cực kì dễ thương luôn >.< _Nhìn gì mà kĩ thế ngốc? – lại là nụ cười ấy. _A…em… – tôi bỗng thấy bối rối, mặt đỏ bừng lên. _Hi, em nấu ngon quá, anh ăn no hết cả bụng rồi đây này. _Ý, thật không ạ, thích quá. – tôi cười tít cả mắt luôn. _Ừ, cám ơn em, lâu lắm rồi anh không được người khác nấu ăn cho. Đình Phong nói rồi cười nhưng có chút gì đó buồn buồn. Thế là tôi vội…xoa đầu anh: _Vậy…vậy sau này, nếu anh thích, bất cứ lúc nào em cũng sẽ nấu cho anh, được không? _Suốt đời nhé ^.~ _OK Tôi không nghĩ gì mà đồng ý luôn, sau đấy thấy anh có vẻ vui lắm, cứ cười suốt thôi. Không lẽ anh lại muốn ăn thức ăn do tôi nấu thế sao. Ôi, sao tôi lại thấy vui đến thế này chứ, hihi. 12.05 a.m Bữa cơm đang diễn ra yên lành, bỗng Hạo Du bảo tôi: _Chiều nay cô đi chơi đâu đi nhá. _Sao…sao lại thế? – tôi chẳng hiểu ý anh. _Tí nữa, Tú Giang muốn đến đây chơi, vì thế… _Vì thế nên em phải đi chỗ khác chứ gì? _Ừ, tất nhiên là không thể để Tú Giang biết chuyện tôi và cô… _Anh nói vậy mà nghe được à. Tôi tức giận đập mạnh đũa xuống bàn rồi bỏ lên phòng. Đây là lần đầu tiên tôi (dám) như vậy với anh. Nhưng thực sự là tôi thấy tức không chịu nổi. Sao anh lại có thể như thế chứ, vì Tú Giang mà bảo tôi ra khỏi nhà sao. Tôi đập cửa đến “rầm” một cái rồi lao mình xuống giường. Tức đến nỗi muốn nổ tung luôn. Nằm trên giường một lúc, tôi nghe thấy tiếng bước chân anh ngày một gần phòng tôi: _Này, cô vẫn thức chứ hả, coi như tôi xin cô đấy, giúp tôi đi mà. Nghe Hạo Du nói, tôi lại càng thấy khó chịu hơn. Tôi bật dậy ra khỏi phòng, không quên ném cho anh một cái nhìn giận dữ. * * * * * * 3.20 p.m Hic hic, có ai rơi vào thảm cảnh như tôi thế này không, huhu TT_TT. Tiền tôi không mang một xu trong khi bụng thì biểu tình dữ dội vì buổi trưa ăn có một tí. Đã thế lại còn đi bộ lang thang một mình giữa trời rét với bộ quần áo mặc nhà nữa chứ, hic hic. Vừa đói vừa rét, khổ thế chứ lại TT_TT. Thất thểu đi trên đường, tôi ôm bụng đói, không biết Tú Giang đã về chưa để tôi còn về nhà đây. Tôi nhìn quanh, đang đèn đỏ nhưng mà đường buổi trưa vắng tanh nên tôi cứ liều qua đường. Đến giữa đường, tôi đột nhiên trông thấy một chiếc xe máy đang lao nhanh về phía tôi, khoảng cách chỉ còn là vài mét. Tôi cuống cuồng, không biết phải làm gì nữa, chân tay cứ bủn rủn hết cả. Tôi cứ đứng giữa đường trân trân nhìn vào chiếc xe đang lao với tốc độ chóng mặt kia, không bước tiếp cũng không lùi được. Thôi chết rồi, quả này là xong rồi TT_TT. “Á……á…..á….” “Két…két…” “Rầm” Đấy là tôi sợ quá nên cứ nhắm tịt mắt vào mà hét c


pacman, rainbows, and roller s