Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cướp Bạn Gái

Cướp Bạn Gái

Tác giả: Cry_Cry_1995

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 134424

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/424 lượt.

n ước với nhau?
Tên Trương Hàn chết tiệt, Trịnh Y Tử nghiến răng kèn kẹt.
- Anh có vị hôn thê rồi? Tiểu Khiết nói, giọng tỏ vẻ giận dỗi như bị người yêu phản bôi
- Tiểu Khiết à…- Trịnh Y Tử vôi nở một nụ cười trấn an “ người đẹp”- Anh chẳng biết gì về hôn ước cả, thời đại nào mà có chuyện này hả em?
Thời đai nào, thời đại hai chúng ta đang sống sờ sờ ra đấy, nói đâu xa. Tuy trong lòng đã muốn băm tên này thành nghìn mảnh rồi xem nó có tan trong axit đặc không, nhưng Hạ Tiểu Khiết vẫn mang bộ mặt giận dỗi.
- Anh đã có hôn ước với “ người ta” rồi mà còn…
Câu nói lấp lửng kia làm Vũ Lâm bỗng sặc rượu, ho sù sụ cảnh báo.
- Hôn ước giữa anh với cô ta…
Người nào đó vô tình nói lần thứ 2
- Đã đựoc định sẵn, nghe nói cô tiểu thư nhà họ Hạ kia xinh lắm.
- Xinh?
Trịnh Y Tử trợn mắt
- Cậu có biết cô ta như thế nào không, nghe nói tiểu thư nhà họ Hạ kia học rất giỏi, mà học giỏi thể nào chẳng kính cận dày cộp, tóc thắt bím như khùng… Mặt mày mụn nhọt đầu, niềng răng vô duyên…
Hắn không để ý vẻ mặt của Tiểu Khiết càng ngày càng đen, Vũ Lâm lại tiếp tục ho khan như kiểu viêm phổi chết sắp nơi, Trương Hàn nhếch mép cười khẩy…vẫn thao thao bất tuyệt. Vì “ người yêu sét đánh”, hắn phải đắc tội với “vị hôn thê” vậy…
- … Cái hạng như vậy, có cho anh cũng không thèm… Cái đồ như thế muốn làm vị hôn thê của anh thì tu thêm vài kiếp nữa!
Khả năng nhẫn nhịn của Tiểu Khiết đến đây là chấm dứt!
- Khá lắm… Khá lắm …
Nó vỗ tay mấy tiếng làm Trịnh Y Tử phải dừng lại, hắn bây giờ mới thấy vẻ mặt của Tiểu Khiết trông rất khó coi.
- Không cần tu thêm kiếp nào nữa, kiếp này luôn này! Nó hừ lạnh một tiếng- Phải nói xui tám đời mới đụng cả một gã vô lại như anh
- Tiểu Khiết… Em…- Hắn bối rối, hắn đã làm gì sai
Tiểu Khiết phun thêm vài tiếng nữa.
- Tiểu Khiết! Hạ Tiểu Khiết! Là Hạ, Hạ, anh biết chưa? HẢ?
Trí óc của Trịnh Y Tử bỗng sáng ra, chả trách cái tên này hắn nghe hơi quen… chính là tên người con gái kia…
- Cái thá như anh cho tôi cũng không thèm!
- Tiểu Khiết! Tiểu Khiết!
Trịnh Y Tử vội kêu lên nhưng đã quá muộn, Hạ Tiểu Khiết đã chạy đi mất, không quên đóng cửa một cái rầm.
- Ái chà… Thật sự Tiểu Khiết bị cận nhưng cậu ấy đeo kính áp tròng, mà kiểu tóc anh nói cậu ấy mới nhìn thấy đã buồn nôn…
Vũ Lâm bình thản đứng dậy, trong khi tất cả mọi người đều dành ánh mắt của mình cho kẻ còn lại trong 2 người.
- Chậc, tôi đã cảnh báo anh rồi mà không nghe!
Đi qua Trịnh Y Tử đang ngây ngốc đứng đó, Vũ Lâm không dám nhìn thằng mật anh ta mà đi thẳng một mạch.
Im lặng.
Không ai nói gì cả.
Bỗng nhiên kẻ ngồi gần cửa sổ phá lên cười sằng sặc, ôm bụng mà cười.
- Trương Hàn, nói đi… Có phải cậu đã biết Hạ Tiểu Khiết chính là tiểu thư họ Hạ kia? Trịnh Y Tử trừng mắt nhìn anh ta
- Haha… Biết hay không biết… Không phải… Quan trọng…
Trương Hàn vẫn cười như điên, con nhóc Tử Khiết kia rất thú vị, và Trương Hàn rất có hứng thú đạt đựoc bất cứ cái gì Trịnh Y Tử muốn.
- Tớ sẽ giết cậu!!!






Theo đuổi
- Tiểu thư…Tiểu thư
- Hả? Cái gì cơ?
Hạ Tiểu Khiết bỗng giật mình, hiện lên trước mắt nó là khuôn mặt của bà Lý quản gia. Liếc nhìn quyển sách dày vĩ đại ở tay mà không vô lấy một chữ, nó thầm mắng cái tên kia.
- Có người cần gặp tiểu thư!
- Ta nói không gặp
Một lát sau nữa
- Tiểu thư không gặp cậu ta sẽ đứng mãi ở đó
- Hứ, thích đứng cho đứng, lát nữa kêu cảnh sát đến hốt bịch rác này đi!
Cuối cùng, bà Lý lặc lè rê từng bước, thầm thương cho cái chấn già khốn khổ của mình và cái cậu đẹp trai kia đã đắc tội với tiểu thư., vẻ mặt gần như là van xin
- Tiểu thư của tôi à, gặp cậu ta chút xíu đi, già trông cậu ta tội nghiệp lắm!
Tội nghiệp? Chắc lại sử dụng mỹ nam kế cũ rích chứ gì, hôm nay không gặo chắc hắn đứng lì ở đó thật.
Khi đó, Trịnh Y Tử đang tặc lưỡi khen thầm ngôi biệt thự của Hạ gia, quả là nhà nào chủ nhân nấy, nhà đẹp chủ nhân cũng đẹp. Đứng lâu cũng hơi mỏi chân, hắn tựa người vào chiếc xe ô tô bóng lộn, trông đẹp trai đến nỗi làm mấy bà cô đi đường suýt nữa ngất xỉu.
Người ta thường nói “ nhất đẹp trai, nhì chai mặt” không sai, 1 lúc sau đã thấy Hạ Tiểu Khiết lò dò đi ra, trông cáu kỉnh hết mức. Cho dù cáu kỉnh nhưng vẫn phải nói là xinh đẹp vô cùng (Anh này mê muội rồi)
- Trịnh thiếu gia hôm nay đến nhà thật vinh hạnh cho Tiểu Khiết, không biết có việc gì vậy?
Hạ Tiểu Khiết cười toét tận mang tai, nhưng vốn là người không giỏi đóng kịch, ngay sau đó lại khôi phúc vẻ mặt như cũ.
- Trịnh Y Tử kia, muốn nói gì thì phải nói nhanh lên, tôi còn 5 quyển sách phải đọc xong đấy!
- Khiết nhi, anh…
- Nói là Hạ Tiểu Khiết, nếu không tôi vào nhà đấy!
Khiết nhi? Ngay cả ruột gan trong bụng cũng phải rùng mình ớn lạnh một cái. Nó toan nhấc chân lên nhưng Trịnh Y Tử đã vội kêu lên
- Khoan đã, anh có chuyện muốn nói với em!
- Giữa tôi với anh không có chuyện gì để nói với nhau cả! -Tiểu Khiết nhìn hắn bằng nửa con mắt- Mời T


Duck hunt