Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đã Là Chuyện Của Hôm Qua

Đã Là Chuyện Của Hôm Qua

Tác giả: Granty

Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015

Lượt xem: 134633

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/633 lượt.

vài ngày thôi, cô sẽ quay về nhà ông bà Kiều đòi tiền bồi thường, hay ít ra cũng kiếm của họ một khoản tiền bịt miệng. Đời mà…
Cô không làm vậy…và đến nay cũng không có dấu hiệu gì là sẽ làm như thế. Dù hoàn cảnh An Ninh theo anh biết là vô cùng khốn khó.
Hà Phương Đông không quan tâm người khác làm gì. Chỉ khi cảm thấy mình mắc nợ mới tìm cách trả lại cho người ta thôi.
An Ninh là một chủ nợ đặc biệt. Cô không cần anh trả nợ…Nhưng lại khiến người mắc nợ cam tâm tình nguyện muốn được trả cho cô.
————-
Đến 10 giờ An Ninh mới tan ca…
Mua thêm một ít cháo, cô chào A Đạt và Tĩnh Thư rồi về nhà. Dù biết chị ta không ưa mình nhưng An Ninh cần chỗ làm này hơn bao giờ hết.
-Hi!
An Ninh ngẩng mặt lên:
-Là…là anh sao?
Người mới gặp một lần nhưng số phận đã cho hai người một sợi dây liên kết chặt chẽ. Mặt An Ninh đỏ bừng khi nhớ tới thời điểm sáng hôm đó, trên chiếc ghế dài, anh đã chằm chằm nhìn cô tỉnh dậy với tấm thân trần trụi:
-Là tôi…
-Anh…anh đến đây làm gì?
-Tôi muốn gặp em thôi…
-Không cần đâu…Tôi phải về nhà.
An Ninh khổ sở từ chối. Chuyện hôm đó không lẽ không thể xem là một cơn ác mộng hay sao?
-Đoạn đường này vắng lắm…Tôi đưa em về!
Hôm lên Yahoo Messenger, Diệp Vũ đã cười không kềm được khi nghe câu chuyện của anh. Lần đầu tiên, Phương Đông nổi đóa với bạn:
-Cười cái gì?
-Không…Duyên trời định mà…Nắm bắt lấy đi! Thật lòng có đôi khi cái câu cửa miệng của mày ” Đã là chuyện của hôm qua” không thích hợp lắm đâu.
Đã là chuyện của hôm qua. Chuyện cũ thì sẽ quên.
Nhưng, liệu có quên dễ dàng đến thế? Cô bé nhỏ dù tỏ ra không có gì song thái độ sợ sệt của An Ninh lại tố cáo rất rõ ràng là cô vẫn nhớ….Nhớ một tai nạn, nhớ một lần ân ái của hai người.
Phương Đông không xem nó là chuyện hôm qua được, không chỉ vì chưa trả được nợ đã vay.
Một tiếng thở dài rất khẽ.
An Ninh vội vã đi phía trước, không để ý tới đèn đường.
-Muốn chết à?
Người lái xe hét lên trong bực dọc. Chiếc xe phóng nhanh đi.
Phương Đông ôm lấy cô…Và nhận ra tim mình…thình thịch.
Mùi hương tóc…Vóc dáng mảnh khảnh run run…
Nếu tìm được rồi, đừng bao giờ buông tay…..
Hà Phương Đông xiết An Ninh chặt hơn chút nữa…
Cả đời này….Đã gặp sẽ không buông….






Bước Chân Của Hạnh Phúc
Ngày xưa. Đúng hơn là vào 6 năm trước. Hà Phương Đông gặp Tiêu Khiết lần đầu trong một buổi họp.
Cô nhỏ nhắn, gọn gàng trong chiếc áo sơ mi màu trắng. Váy công sở dài, giữa những muôn sắc hoa lan, hoa huệ, cô đơn giản và tinh khiết như một bông hoa dại đang lúc phô hết hương sắc của mình.
Lần đó, bên cạnh Phương Đông vốn đang có một cô bạn gái xinh đẹp tên là Susan.
Tình cảm kéo dài được hơn một năm. Susan là người hiểu biết. Cô cũng thấy được khoảng cách của hai người và sự cách biệt rõ ràng về tính cách. Họ chia tay trong hòa bình.
-Gì?
-Vũ này…
-Gì?
-Yêu…có cảm giác thế nào? Yêu thật lòng đấy.
Một câu hỏi làm Diệp Vũ phải trả lời bằng hàng chục dấu ?????????????? kèm theo.
-Không lẽ ai quan hệ với trinh nữ rồi cũng sẽ yêu cô gái đó à?
Diệp Vũ thực sự muốn đầu hàng đứa bạn thân của mình. Một câu hỏi khiến hắn cũng không biết phải trả lời thế nào đây.
-Sao?
-Nói như mày thì không có chuyện chia tay. -Diệp Vũ mệt mỏi- Quan trọng không phải là trinh nữ hay không mà là cảm giác. Mày có cảm giác với cô bé đó. Mày thích con nhà người ta.
-Vậy tại sao tao lại thích cô ấy? Trước đây tao cũng quen không ít người.
-Đại ca à -Diệp Vũ đã không còn kiên nhẫn- Làm sao đại ca lại thích người ta thì làm sao mà “em” trả lời được. Tao đâu phải là mày!
Hà Phương Đông hơi khựng lại. Thích? Vậy thích có lâu dài, thích có thể chuyển qua yêu? Mà đã yêu thì làm thế nào để không nguội lạnh? Cảm giác không muốn buông tay An Ninh này sẽ kéo dài mãi mãi hay là tan nhanh khi đã có được cô?
Diệp Vũ chợt nhận ra trong con người tưởng chừng luôn vui vẻ, lạc quan xem mọi chuyện như là “ngày hôm qua” đó luôn tồn tại một bóng ma quá khứ. Quên để không phải nhớ. Không hận để mình chẳng phải đau lòng.
-Anh à…
Tiêu Khiết bỗng nhiên gõ phím. Cô đã đứng sau lưng Diệp Vũ khá lâu.
-………..
-Anh đừng nghĩ nhiều quá. Nếu thấy đó là hạnh phúc thì đừng để lỡ. Vợ chồng em luôn muốn anh được vui vẻ mà.
-…………
-Can đảm lên anh.
Trong đầu Hà Phương Đông hiện lên hình ảnh cô đơn dù luôn tươi cười của mẹ mình. Bà đã từ bỏ hạnh phúc không thuộc về mình và chọn cách trọn đời sống trong đơn độc. Nhưng đó là do tình yêu không đến từ hai phía. Hiện giờ, An Ninh không thuộc về ai khác. Nếu Hà Phương Đông để lỡ thêm lần nữa, cuộc đời không cho ai hai lần cơ hội để đến gần hạnh phúc hơn đâu.






Nếu Dùng Thủ Đoạn, Anh Sẽ Rất Nhẫn Tâm
Một cú điện thoại vang lên trong văn phòng của Hà Phương Đông:
-Ông Hà…Hồ sơ khởi kiện của ông đã hoàn thành…Tôi sẽ gửi cho ông trong buổi sáng nay.
-Cảm ơn luật sư, phiền ông gửi cho phía ông


Old school Swatch Watches