Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đá Quý Không Nói Dối

Đá Quý Không Nói Dối

Tác giả: Tâm Doanh Cốc

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341260

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1260 lượt.

c váy màu hồng phấn chạy về phía cô, chàng trai mặc bộ trang phục vương tước đi theo sau.
“Cô mua quạt ở đâu vậy? Sao trong nháy mắt đã không thấy đâu?” Từ Sở đến trước mặt cô, giọng nói có chút lo lắng.
“À… tôi mua quạt xong không tìm thấy hai người đâu nữa”. Thiên Hạ giả bộ rất khéo léo, “về sau gặp anh bạn này, cùng anh ta khiêu vũ, uống bia, rất vui”.
“Chỉ có điều không còn sớm nữa”, chàng trai vương tước nói, “tuy rất nhiều người thức đêm, thậm chí ngủ trên đường, chỉ có điều hai cô vẫn nên về nhà sớm một chút. Tôi cũng đi cùng đường, để tôi đưa hai cô về”.
“Được”. Thiên Hạ đứng dậy, nhìn chàng trai ngồi bên hồ, cười và nói: “Anh bạn, hẹn gặp lại, không nên quá đau lòng vì quá khứ bi thương. Những ngày tháng tươi đẹp đang chờ anh ở phía trước”.
“Hẹn gặp lại”.
Trong khúc nhạc Carnival vui nhộn, ba người lên chiếc “Gondola”, dưới ánh trăng lung linh, cảnh nước đẹp như những bức tranh cung đình cổ xưa.
Chàng trai ngồi bên bờ dõi theo họ, đến tận khi không thể nhìn thấy bóng chiếc thuyền nhỏ, anh ta mới bỏ vật trang trí nặng trịch trên đầu, để lộ mái tóc đen nhánh, sau đó bỏ mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng.






Anh Muốn Gặp Em
Thiên Hạ cảm thấy rất mệt, lâu lắm rồi không thư giãn như thế. Sau khi lên thuyền “Gondola”, cô ngủ thiếp đi. Cuối cùng chàng trai trong bộ trang phục vương tước giúp Từ Sở đưa cô về phòng. Lễ Carnival, Thiên Hạ đã chơi hết mình.
Tối hôm ấy cô không mơ thấy ác mộng mà ngủ rất ngon, đến tận khi dạ dày lên tiếng, bụng trống rỗng thì cô mới mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như muốn nổ tung ra.
Ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ vào ba giờ chiều chiều, giờ đã ngủ lâu như vậy nhưng đầu vẫn nặng trịch, cô lại nằm bò lên giường.
Cô chải chuốt, thay quần áo, trang điểm nhẹ xong thì đã là năm giờ chiều, đúng giờ ăn tối.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy vẻ bất thường của cô, liền lại gần và hỏi có phải bít tết sống không?
Cô lắc đầu, đặt chiếc khăn ướt xuống bàn.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy tờ bảo bị bẩn, mỉm cười và nói: “Cô đừng bận tâm, chúng tôi sẽ thay tờ báo mới”.
“Đừng vứt đi”, cô ngừng một lát rồi nói, “Nếu các anh không cần thì hãy đưa cho tôi”.
Người phục vụ hơi ngạc nhiên và nói: “Đương nhiên là được, vậy tôi không phiền cô dùng bữa nữa”.
Ánh mắt của cô dừng lại trên tấm ảnh của Khưu Lạc, do bức ảnh bị ướt nên màu da anh cũng nhòe thành màu nâu.
Thiên Hạ không có hứng ăn nữa cho nên cô gọi người phục vụ: “Phiền anh giúp tôi gói món này đem về”.
Cô lên lầu tìm máy sấy, cố gắng làm khô tờ báo bị ướt cho đến khi màu da anh trở lại màu trắng, lúc ấy trong lòng cô mới dễ chịu một chút, sau đó cô lại lặng lẽ ăn thức ăn đã nguội.
Thiên Hạ bỗng cảm thấy mình như đang tự ngược đãi bản thân, sau khi về nhà lại ăn sườn bò lạnh chính là vì muốn hong khô tờ báo kia. Ngay cả bản thân cô cũng cười vì hành động của mình, nhưng nếu làm như vậy cô mới khiến lòng mình thanh thản được.
Khi nhìn tờ báo cô mới phát hiện ra nhà triển lãm của “Lý Ngự Thành” rất gần với cửa hàng của “Cảnh Thụy” , thế nhưng mở vào ngày mười lăm tháng tư, chắc là sẽ chuẩn bị bố trí trước tầm mười ngày.
Thế nhưng Thiên Hạ đã nhầm.
Ngày hôm sau Thiên Hạ đến cửa hàng đang sửa chữa của “Cảnh Thụy”, lúc đi ngang qua nhà triển lãm của “Lý Ngự Thành” cô mới phát hiện ra ở đó đã chuẩn bị làm rồi, xung quanh có hàng rào chắn, nhân viên ra ra vào vào vận chuyển sơn và nguyên liệu trang trí.
Bên trong đám người đi lại không ngừng nghỉ ấy, có nhìn thấy một bóng người, mặc áo sơ mi xanh, áo ghi lê kiểu Tây và quần dài kẻ caro, anh thích nhất là ăn mặc theo kiểu công tử mà. Anh đứng cạnh hàng rào tự mình chỉ đạo công nhân sơn sửa và bố trí lại bức tường.
Thông thường các triển lãm đá quý chỉ cần làm lại các bục triển lãm, chưa thấy ai như anh đi sửa lại cả gian triển lãm cả, có thể thấy anh vô cùng chăm chút cho triển lãm đá quý lần này.
Bên kia con đường Thiên Hạ vẫn nhìn theo bóng anh, đột nhiên có một nụ cười tươi nở trên môi cô, đó là nụ cười mà ngày hôm qua cô đã dùng hết sức thế nhưng không thể có được.
Thời gian dần dần trôi, ánh mặt trời vụn vỡ chiếu rọi trên mỗi góc phố của thành Venice. Có chú hải âu đột ngột tung cánh lên cao bay lượn mấy vòng rồi kêu lên mấy tiếng.
Chiếc bóng dài đột nhiên quay lại, gió thổi bay mái tóc đen của anh… Thiên Hạ vội vã quay lưng lại tránh bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô sải bước vào trong “Cảnh Thụy” thật nhanh.
Đã nói không gặp, đã nói sẽ không được nhìn mặt anh nữa, đã nói phải quên, đã nói không cho phép bản thân mình chìm đắm trong đau thương nữa.
Vì thế cô ra đi.
Bởi vì cô sợ hãi, sợ hãi có thể chỉ là sợ hãi ánh mắt của anh ấy, lý trí của cô sẽ băng hoại hết. Cô không muốn bản thân mình rơi một giọt lệ trước mặt anh.
Cửa chính của “Cảnh Thụy” đã được sửa xong, các kệ bày bên trong cũng đã sơn màu, nhân viên đến báo cáo tiến độ hoàn thành công việc.
Cô vừa nghe vừa gật đầu: “Các anh bảo người bên bộ phận giám định ma


Teya Salat