Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đá Quý Không Nói Dối

Đá Quý Không Nói Dối

Tác giả: Tâm Doanh Cốc

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341275

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1275 lượt.

bừng, không nỡ trêu chọc, vội nói: “Ăn nhanh lên, thức ăn nguội sẽ không ngon”.
Bó hoa hồng trên bàn rất đẹp, e rằng không phải là lần đầu, mong sao cô ấy tìm được hạnh phúc của mình.
Ăn cơm xong Thiên Hạ rời khỏi khách sạn, một mình ngồi trên chiếc thuyền “Gondola”. Cô bảo lái thuyền đi chậm lại ven quảng trường Saint Marco, chuẩn bị đi xem mức độ náo nhiệt của khu phố thương mại và trung tâm thành phố.
Quảng trường Saint Marco thiết kế theo phong cách La Mã cổ, ở cửa vào có hai cột trò cao chọc trời, trên đỉnh của chiếc cột phía đông có biểu tượng của Venice – tượng sư tử bằng đồng đen. Bên dưới là người qua lại, đàn chim bồ câu hạ cánh xuống quảng trường tìm thức ăn, đột nhiên lại cất cánh bay đi, bay lượn một vòng trên quảng trường, thỉnh thoảng vài chiếc lông vũ trắng muốt rụng xuống.
“Gondola” đi chậm lại ven quảng trường, không lâu sau Thiên Hạ liền nhìn thấy khu phố thương mại phồn hoa, ngước nhìn những người ăn mặc tươi trẻ ra vào các cửa hàng trên đường phố, giống như đang nhìn một bức tranh phong cảnh rất đẹp.
Cuối cùng nhìn thấy cửa hàng “Cảnh Thụy”. Thiên Hạ bảo lái thuyền dừng lại. Nhìn từ xa cô thấy cửa hàng cách đó gần trăm mét vuông đang thi công.
Xét lượng người tập trung cao độ ngoài cửa hàng và mức độ giàu sang qua cách ăn mặc của mọi người thì có thể thấy cửa hàng này ở vị trí rất tốt.
Cô thấy yên tâm một chút, dùng tiếng Anh nói với lái thuyền: “Anh hãy đưa tôi đi ngắm cảnh xung quanh, nghe nói thành phố Venice dưới ánh chiều tà rất đẹp”. Lúc ấy là ba giờ chiều, chọn thời điểm này ngắm cảnh quả là sự lựa chọn hoàn hảo.
Chiếc thuyền “Gondola” dài xuyên qua các con kênh, mỗi gợn sóng đều ẩn chứa những điều kỳ diệu, gió biển mang thêm dư vị cho cả thành phố.
Thiên Hạ mua một cốc cà phê đặc kiểu châu Âu. Chiếc thuyền “Gondola” tiếp tục đưa cô đi trên mặt nước, phong cảnh của những tòa kiến trúc độc đáo biến ảo trước mắt.
“Phía trước chính là cầu than thở”. Anh lái thuyền tốt bụng nhắc nhở cô.
Thiên Hạ ngước mắt lên, thấy chiếc thuyền “Gondola” đi vào một con đường rất hẹp, những bức tường của các tòa kiến trúc hai bên loang lổ nhiều màu, phía trên gắn với bức tường thấp theo phong cách Baroque. Ánh chiều tà lấp lánh tỏa ánh nắng xuống cây cầu, khiến người nhìn có chút cảm giác buồn man mác.
Thiên Hạ nhìn về phía bữa tường đỏ nhuốm ánh chiều tà, nhếch mép cười, uống một ngụm cà phê.
Cà phê không có đường, có lẽ cô đã quen rồi, không thấy vị đắng chát, ngược lại thấy thơm nồng.
Ánh chiều tà chiếu chếch, phía dưới cây cầu ngắn màu trắng, một chiếc “Gondola” khác đi ngược chiều, khuôn mặt của chàng trai hướng về phía bức tường trắng đối diện, đôi mắt xanh in bóng dưới mặt nước trong xanh nhưng lại không nhìn thấy gợn sóng.
Dưới chiếc cầu than thở, hai chiếc “Gondola” đi ngang qua, càng đi càng xa….






Mặt Nạ Carnival(*)
Trưa hôm sau, sau khi đến nhà ăn, Thiên Hạ lại nhìn thấy Từ Sở ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nên lại ngồi cùng bàn với cô.
Rút kinh nghiệm ngày hôm qua, Thiên Hạ quyết định đổi sang món canh.
Hai người nói chuyện, lúc ấy, nhân viên phục vụ đi tới, Thiên Hạ tưởng là món canh của mình, không ngờ hai tay nhân viên phục vụ bưng chiếc hộp màu hồng phấn, khẽ đặt trên bàn.
“Đây là cái gì?” Từ Sở nhìn thấy chiếc hộp lớn, có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là cảnh giác.
“Không được….” Ánh mắt của Từ Sở hiện lên vẻ lúng túng, vội vàng viện cớ: “Chiều nay tôi phải đi cùng bạn, không thể tham dự lễ Carnival cùng anh ta được, phiền anh trả lại anh ấy giúp tôi”. Nói xong cô đẩy chiếc hộp ra ngoài.
“Không cần, cô đi cùng tôi làm gì. Chiều nay tôi muốn đi xem cửa hàng”. Thiên Hạ vội vàng thanh minh. Từ Sở nói: “Vậy thì tôi đi cùng cô”.
Nhân viên phục vụ đành phải mang trả lại chiếc hộp.
Đúng lúc ấy món canh được đưa tới, Thiên Hạ không nói nhiều. Cô mở nắp, thấy màu sắc món canh rất rất dẫn nên dùng thìa nếm thử.
Từ Sở đã ăn xong, dường như vội đi. Thiên Hạ mới bắt đầu ăn canh nên nói với Từ Sở: “Vội gì chứ, chẳng phải nói là đi cùng tôi sao?”
Từ Sở không nói gì, chỉ cúi đầu, cảm giác không tự nhiên.
Thiên Hạ cố tình làm như vậy, cô mong rằng chàng trai kia có thể nghĩ ra cách khác, lễ Valentine một năm một lần, cô muốn giúp Từ Sở.
Quả nhiên, nhân viên phục vụ đi tới, mỗi tay bưng một chiếc hộp, một chiếc màu phấn, một chiếc màu lam, đặt trước mặt Từ Sở và Ngôn Thiên Hạ, sau đó cười và nói: “Quý ông kia muốn mời hai quý cô tham dự lễ Carnival tối nay”.
Được, nhờ anh cảm ơn anh ta giúp chúng tôi”. Thiên Hạ mỉm cười với nhân viên phục vụ.
Từ Sở khó xử nói: “Giám đốc Ngôn….”
Thiên Hạ nhìn Từ Sở và nói: “Tối nay chúng ta phải đi khảo sát lưu lượng người ở quanh quảng trường Saint Marco và các loại trang sức mà người Italia thường đeo nhất, hy vọng là cô Từ Sở không được trốn việc vô cớ”.
Mặt Từ Sở biến sắc, vừa ngượng ngùng vừa khó xử, Thiên Hạ không kìm được mỉm cười.
Tóm lại, lễ Carnival tối nay cô không thể trốn được.
Bốn rưỡi