
Tác giả: Tâm Doanh Cốc
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341283
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1283 lượt.
i gian hẹn đến rồi”. Anh không quay người lại, ánh nắng chiếu lên bộ quần áo và mái tóc của anh, càng làm nó sáng thêm. Anh khẽ nhếch mép và cười lạnh lùng: “Sáng sớm ngày mai sẽ thông báo với bên ngoài, hai nhà Ngôn Châu đã hủy bỏ hôn ước”.
Trái tim đàn ông, chẳng phải là thứ khó đoán nhất trên thế gian này?
Thiên Hạ mệt mỏi trở về nhà họ Ngôn, trong đầu mọi thứ đều hỗn loạn. Không ngờ cô vừa đặt chân vào cửa đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng truyền từ trong ra. Bà Lâm chạy trước, ông Khởi Thước chạy sau, dường như có chuyện gì đó xảy ra.
“Con đi gặp Châu Cẩn Du chưa?” bà Lâm đứng lại trước mặt cô, đôi mắt bà như muốn nhìn vào tận đáy lòng cô.
“Đi rồi..” Thiên Hạ chớp mắt.
“Anh ấy có đồng ý giúp chúng ta không?”
Thiên Hạ im lặng, đôi mắt cô cụp lại.
Bà Lâm nhìn cô và nói gằn giọng: “Ngôn Thiên Hạ, con phải biết rằng bây giờ người duy nhất có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải này chỉ có Châu Cẩn Du. Ở hội bán đấu giá chỉ có họ mới biết được. Chỉ cần cậu ấy nói một câu là “Cảnh Thụy” có thể sống được. Con nghĩ rằng ban đầu khi chúng ta muốn gả con vào nhà họ Châu là vì cái gì?”
Thiên Hạ cười nhạt, cô hạ thấp giọng nói: “Dì nghĩ Châu Cẩn Du sẽ mắc lừa con lần thứ hai sao? Dì nghĩ con đủ hấp dẫn để điều khiển trái tim anh ấy sao?” Cô học được thái độ máu lạnh của bà Lâm, cô tiếp tục nói: “Nếu con có sức hấp dẫn đến thế thì con còn phải lo sự sống chết của “Cảnh Thụy” sao? Cả nhà họ Châu chẳng phải đã là của con rồi sao, không phải thế sao?”
Bà Lâm lùi lại một bước rồi nhìn cô một lượt, bà nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng ban đầu: “Được lắm, được lắm, lớn rồi, học được thói máu lạnh của ta rồi. Ta cứ nghĩ rằng con sẽ luôn luôn coi “Cảnh Thụy” là nhất cơ đấy”.
“Cảnh Thụy” từ trước đến giờ đều là số một trong lòng cô, chỉ là cô không thể đi lừa anh ấy một lần nữa, không thể lừa Châu Cẩn Du cũng như không thể lừa bản thân mình. Ngay từ đầu cô đã không thể đón nhận tình cảm của anh ấy, cho dù cô cố gắng đến mức nào nữa…
“Được, nếu đã như thế thì chúng ta chẳng còn gì để nói cả”. Bà Lâm nhìn ông Khởi Thước rồi quay đi. Ông Khởi Thước chặn bà lại và hỏi: “Hề Nhị, bà thực sự muốn đi sao? Nguyên nhân là do tôi không thể mang lại vinh hoa phú quý cho bà sao?”
“Buông tôi ra, Ngôn Khởi Thước, tốt nhất là ông nên ngoan ngoãn đồng ý li hôn với tôi, nếu không lưới rách cá chết thì nhất định tôi cũng không liên quan gì đến “Cảnh Thụy” cả”.
Hai người giằng co nhau một hồi, sức mạnh của phụ nữ chẳng thể nào bằng đàn ông được, bà Lâm dùng ngón tay bấu chặt vào cổ ông Khởi Thước và nói: “Cảnh Thụy” sắp sụp rồi, ông dựa vào cái gì mà bắt tôi trả nợ cùng ông. Tôi còn trẻ, tôi còn có nhan sắc, tôi không muốn nửa đời còn lại của mình khốn khổ trong tay ông”.
“Hề Nhị, Hề Nhị, tôi yêu em…” Người đàn ông 50 tuổi này khóc như một đứa trẻ, ông ôm chặt lấy bà Hề Nhị. Những ngón tay dài của bà cào lên mặt ông, máu bắt đầu nhỏ ra và rơi trên vạt áo trắng.
Thiên Hạ quá mệt mỏi rồi nên cô im lặng bước qua hai người đi vào nhà. Đang định lên tầng hai nghỉ ngơi thì cô nghe thấy tiếng Khưu Lạc và tiếng kéo va li.
Chiếc áo sơ mi màu xám, cà vạt hồng, vẫn ăn mặc tùy ý như thế. Cuối cùng thì anh cũng không cần phải ăn mặc những bộ quần áo nghiêm chỉnh Busberry hay Armani nữa rồi, anh có thể trở lại bản tính lười nhác của anh rồi.
Khưu Lạc nhìn cô và cười.
Cô nhìn lại và cười, thản nhiên và thân thiện.
Bây giờ giữa hai người họ, sự liên quan duy nhất là quan hệ anh em cũng không còn nữa rồi.
“Khưu Lạc, mang hành lý xuống đây. Chúng ta đi”. Bà Lâm hét lên.
Hai người không được đi”.
Khưu Lạc càng cười một cách mê hồn, giống như lần đầu tiên gặp mặt, nụ cười ấy giống như gió xuân thổi bay những hạt cát bụi trong trái tim khô cằn của các thiếu nữ, làm cho nó trở nên ướt đẫm. Anh kéo hành lý qua mặt Thiên Hạ và nói nhẹ nhàng: “Anh phải đi đây”.
“Không tiễn”.
Khưu Lạc quay lại nói: “Anh và mẹ đi Mỹ sẽ không quay lại nữa. Nếu em nhớ anh thì hãy đến NewYork tìm anh nhé!”
Thiên Hạ cười nhạt, nếu như “Cảnh Thụy” sụp đổ thật thì cô chẳng còn gì cả, ngày ngày phải nghĩ xem tìm cách trốn nợ thế nào, có thời gian làm gì rỗi rãi đến Mỹ chứ? Lần này anh ấy đi, coi như cả đời không có cơ hội gặp lại nữa.
Nhìn xem, Khưu Lạc quả nhiên là một người máu lạnh cực độ, hoàn toàn kế thừa bản tính từ mẹ – một người chạy theo đồng tiền, một người không biết tình là cái gì.
Chẳng phải cô nên vui sao? Chẳng phải ngốc nghếch yêu anh ta lần thứ hai, để anh ta tấn công trái tim thì chẳng bằng để cô nếm trải nỗi đau ấy?
Tình yêu của anh ta, đến nhanh, đi còn nhanh hơn, giống như hoa anh nở tươi thắm rạng rỡ, bung một cái say đắm lòng người, ai cũng nghĩ đóa hoa nở vì mình, khi đang mơ tưởng đến đỉnh điểm thì bung một cái nữa, hoa rụng, chẳng để lại dấu chân vì ai cả.
Thế nhưng trên thế gian này những người đã từng chứng kiến hoa nở tươi đẹp, những người đã từng rơi vào trầm luân thì ai có thể quên được khoảnh khắc ấy?
Nhìn bóng anh rời đi, có thể cả đời này sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lạ