Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đá Quý Không Nói Dối

Đá Quý Không Nói Dối

Tác giả: Tâm Doanh Cốc

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341279

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1279 lượt.

i nữa, chỉ có thể để quá khứ và hồi ức quay lại rồi dần dần phong hóa…
“Khưu Lạc”. Cô nghe thấy bản thân mình đã thay đổi cách xưng hô với anh.
Anh dừng bước, quay người lại nhìn cô và nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó bất thường từ cô.
Trời sáng, mặt trời cũng sắp lên.
“Khưu Lạc, ôm em một lần nữa được không?” Trong lồng ngực cô như có một luồng cảm xúc, nó dồn lên chân tay, khiến cô không thể khống chế lý trí của mình được. Cô hoàn toàn không biết được tại sao bản thân mình lại nói ra yêu cầu đấy…
Khưu Lạc lặng người một hồi rồi bước đến trước mặt cô, nhìn thấy trước mặt mình là một Thiên Hạ vô cùng yếu đuối, anh nhẹ nhàng ôm eo cô từ phía sau, thế nhưng cái ôm không chặt…
Mùi nước hoa trên người anh nhẹ bay vào mũi cô. Mùi hương đó không biết cô đã và thầm nhớ bao nhiêu lần.
Thiên Hạ cũng ôm chặt anh rồi giấu mặt vào ngực anh. Tại sao… tại sao lại có nước mắt rơi? Giọt nước từ đáy mắt cô rơi nhẹ xuống vạt áo anh.
Ba năm trước, ngày thứ hai sau khi nói lời yêu cô, anh đã ra đi không một lời từ biệt.
Ba năm sau, hai người dùng một cái ôm để kết thúc một cuộc gặp gỡ, sau này không gặp nhau nữa.
“Khưu Lạc, anh là một con quỷ không có trái tim”. Cô nói thấp giọng, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt của mình. Khưu Lạc vuốt nhẹ lưng cô an ủi: “Thiên Hạ, đừng khóc”.
“Khưu Lạc… anh là mùa thu, em là mùa hè, cả đời em đã định mệnh phải kết thúc trong tay anh”. Cô cười nhẹ, Khưu Lạc ôm cô vào lòng chặt hơn.
“Khưu Lạc, con còn ở trên gác làm gì thế hả? Xuống đây cho mẹ, chúng ta lập tức rời khỏi đây”. Giọng Lâm Hề Nhị vang lên, cắt đứt cái ôm cuối cùng của hai người. Thiên Hạ giống như người bị đâm một nhát, cô túm chặt vạt áo anh và nói: “Đợi em vài ngày nữa được không? Em nhất định sẽ thuyết phục được “Lý Ngự Thành”. “Cảnh Thụy” không thể đổ được, nhất định là như thế”.
Khưu Lạc không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Đôi mắt của anh dường như có thể nhìn xuyên vào đáy tim cô.
Khưu Lạc rút tay lại và nói: “Anh đi đây”. Nói xong, anh quay người xuống gác.
Tầng hai rộng mênh mông chỉ còn lại mình cô.
Anh ấy vẫn đi, còn cô chỉ biết đứng đây khóc một cách thảm thương, nước mắt xóa nhòa tất cả.
Có phải đa tình thường bị vô tình? Trận chiến tình yêu, ai lún càng sâu thì chỉ có thương vong mà thôi. Ai càng lý trí vô tình thì mới có thể không bị thất bại. Nếu như thế thì yêu làm gì? Hoặc là chẳng qua chỉ là một chuyện đã được tính toán kỹ mà thôi.
Thiên Hạ đột nhiên hiểu ra, trò chơi tình yêu chẳng phải cũng là một trận tính toán hay sao? Vậy thì ngay từ giây phút bắt đầu phải giành lấy quyền chủ động trong trò chơi này.






Tâm Kế Nặng Nề
Nhà họ Châu mở cuộc họp báo, thu hút sự chú ý các giới giải trí, chính trị, tài chính toàn thành phố. Phòng họp báo hơn năm trăm chỗ ngồi không còn một chỗ trống, có rất nhiều đài truyền hình trực tiếp.
Thiên Hạ vừa ăn sáng xong, bật ti vi lên thì thấy cảnh này, đột nhiên cô có cảm giác bất an. Tiếp theo là lời phát biểu của trợ lý Cẩn Du đã chứng minh cho dự đoán của cô.
“Hôm nay tôi thay mặt anh Châu Cẩn Du tuyên bố hôn ước của cậu Châu Cẩn Du và cô Ngôn Thiên Hạ chính thức hủy bỏ”.
Hội trường bắt đầu bàn tán râm ran, ống kính lóe sáng khắp nơi. Trợ lý tiếp lời: “Ngoài vấn đề này ra tôi xin phép không trả lời câu hỏi nào khác. Buổi họp báo xin kết thúc tại đây”.
“Giai Vân, chị đang ra sân bay à?”
“Sân bay? Không, tôi đang ở câu lạc bộ”.
Đó chắc là một quán rượu thiết kế trang nhã theo kiểu Nhật, mỗi một phòng đều được bài trí rất đẹp, dùng cửa kéo kiểu Nhật. Bên trong có ca kĩ, vũ công và những cô gái tiếp rượu, là nơi mà những người đàn ông giàu có thường hay lui tới.
Vậy, Lý Ngự Thành có ở đó không?
“Không, chị cứ vui đi”. Thiên Hạ cúp máy, cô còn nghe thấy Giai Vân a lên một tiếng sau cùng.
Cô không thể đánh rắn động cỏ được.
Thiên Hạ bắt đầu trang điểm, cô chưa bao giờ nghiêm túc đến thế. Mất một tiếng sau cô mới hài lòng với gương mặt của mình. Lý Ngự Thành xưa nay đều sử dụng nhân viên là những người đẹp trai, xinh gái, chắc là yêu cầu này sẽ được đáp ứng.
Toàn thành phố chỉ có ba câu lạ bộ, cô chọn câu lạc bộ sang nhất của thành phố.
Phục vụ ở tầng một yêu cầu cô xuất trình thẻ VIP. Cô cười và hỏi: “Tầng trên cùng dùng thẻ gì?”
Phục vụ thận trọng trả lời: “Thẻ VIP”.
Nghe xong cô liền lấy thẻ tín dụng ra và nói: “Anh làm thẻ VIP ngay bây giờ cho tôi”.
Đường lên tầng trên cùng, hành lang được làm bằng gỗ nhỏ, người phục vụ bước nhanh nữ đến trước cửa, cung kính ngồi xuống và nhẹ nhàng đẩy cửa, hơi cúi người vào trong. Trong phòng có tiếng sáo, có tiếng cười, nhưng tueetj đối không có chút thô tục nào, nhơ bẩn nào.
Thiên Hạ gọi cho Giai Vân một lần nữa, nhưng chỉ cầm điện thoại ở tay chứ không đưa lên nghe, cô vẫn cúi người và chăm chú lắng nghe. Cô thấy Trần Giai Vân bước ra từ căn phòng thứ ba ở đầu kia hành lang, Giai Vân vấn tóc lên cao, mặc một bộ wafuku(*) (