
Tác giả: Tâm Doanh Cốc
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341298
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1298 lượt.
Châu Cẩn Du như thế cho nên nhân lúc anh còn đang suy nghĩ và hoài nghi cô đã đẩy anh ra và chạy về phía thang máy.
Đêm nay không ai có thể ngăn được cô cả, cô phải lấy được viên đá Ánh Trăng.
Chiến Đấu Cùng Thú
Khách sạn Quân Du, tầng mười tám, phòng tổng thống.
Ngôn Thiên Hạ đứng ngoài cửa nhìn tấm biển cửa mạ vàng Penthouse, chỉ một giây sau cô lấy lại vẻ quyết đoán và đẩy cửa bước vào. Thảm nhà Ba Tư, tranh sơn dầu cổ điển, những bức điêu khắc tinh xảo, ánh đèn mờ ảo, phòng 270. Tất cả đều bắt mắt bằng chiếc giường nước mềm mại và rộng rãi nằm sâu bên trong. Chiếc áo complet của Triệu Hằng Chi được vứt bừa ra đất, anh ta mặc độc chiếc quần dài và nằm trên giường. Khi thấy cô vào, đôi mắt anh ta dài ra và nói: “Mau đến đây nào”.
Đôi môi Thiên Hạ khẽ nở nụ cười lạnh lùng và nhìn gương mặt đỏ lên vì rượu quá nhiều của anh ta, cô nhẹ nhàng nói: “Em còn có chuyện muốn nói với anh mà…” Nói chưa xong cô đã bị Hằng Chi kéo xuống giường. Cơ thể Hằng Chi do say rượu nên nặng nề đổ lên người cô, mùi rượu sộc vào cổ. Thiên Hạ gọi lớn và dùng chân đạp vào bụng anh ta rồi đẩy anh ta ngã vật xuống đất.
Nơi đó Châu Cẩn Du vừa mới hôn cô, làm sau lại bị tên bẩn thỉu này hôn lên.
“Ồ”, anh quay bước lại và đến trước mặt Thiên Hạ: “Đó là lời đồn sao? Nếu như là lời đồn, là vu oan thì tại sao Lâm Hề Nhị lại đi khỏi nhà họ Ngôn ngay lập tức? Điều này không phải rất vô lý sao? Người phụ nữ suốt ngày gắn với tiền như bà ta đột nhiên lại cùng con trai phủi áo ra đi, điều này chỉ có thể nói nhà họ Ngôn đã đến lúc đổ rồi”.
Cô phủi phủi hai đầu gối rồi uể oải nhìn Hằng Chi một cách quyến rũ: “Làm sao mà anh biết được chuyện đó không phải do tôi sắp đặt để đuổi họ đi?”
“Được, cho dù là cô sắp đặt để đuổi họ đi thì cô cũng không nên quên một điều, nhân vật mấu chốt của việc này là Lý Ngự Thành. Ông ta nói đó là viên đá thật thì Cảnh Thụy sẽ không sao; Còn nếu ông ta nói đó là đá giả…. Nhất định cô sẽ nghĩ làm sao mà ông ta có thể đưa viên đá giả ra được, rõ ràng hôm đấu giá là đá thật. Thế nhưng cô đừng quên hôm đấu giá Trần Giai Vân cầm viên đá đi ngay, mọi thủ tục thanh toán đều giao cho trợ lý, đó chính là cơ hội cho tôi đưa viên đá …”.
“Lý Ngự Thành làm sao có thể làm giả được? Viên đá ở buổi đấu giá là thật, cho dù có đặt ngay ở đấy thì mọi người cũng thể mở mắt mà nói sằng bậy được”.
“Thế nhưng tôi đã chuẩn bị viên ngọc giả…” Triệu Hằng Chi cười nham hiểm. Anh ta đến bên bàn uống nước cầm chai Rafi đã mở sẵn rồi rót điệu nghệ vào chiếc cốc đáy cao, uống một ngụm và nói tiếp: “Đêm trước khi tin này được tung ra tôi phải làm đủ mọi cách mới có thể đưa được viên ngọc giả đến tay Lý Ngự Thành một cách bí mật. Scandan động trời cùng với chuyện viên ngọc giả nữa, chỉ cần Lý Ngự Thành mang viên đá đó ra thì chẳng cần tốn sức cũng có thể đạp đổ Cảnh Thụy xuống đất: Nói xong anh ta phá lên cười.
“Anh nghĩ rằng mọi người đều vô liêm sỉ như anh sao?” Ngôn Thiên Hạ nắm chặt tay lại, hóa ra con cáo này tâm địa thật xấu xa, viên Tổ Mẫu Lục thật cũng bị hắn bày mưu tính kế biến thành giả.
“Thương nhân không phải là thánh nhân, có thể đánh bại quân địch mà không tốn chút sức lực nào thì tại sao lại không làm chứ?” Anh ta nhìn cô rồi nói: “Xét cho cùng thì cô vẫn còn trẻ lắm, chưa hiểu hết sự đời đâu…”.
“Không cần nói nhiều, đêm nay tôi chỉ cần viên Ánh Trăng, trước khi Lý Ngự Thành công bố mọi chuyện nếu như tôi nói chuyện anh đưa hối lộ các tờ báo ra ngoài thì e rằng người thất bại sẽ là anh đấy, hơn nữa lúc đó ông ta cũng không dám lấy viên Tổ Mẫu Lục giả ra đâu”.
Triệu Hằng Chi nặng nề đặt chiếc cốc đế cao xuống bàn, tiếng cốc thủy tinh chạm vào nhau vang lên đinh tai, anh quay lại nhìn ánh mắt Thiên Hạ lúc này sắc lẹm và tàn nhẫn.
Cho đến cuối cùng vẫn là cô túm được ngọn đuốc của anh ta rồi, chỉ cần thêm mồi lửa…….
“Ha ha” Thiên Hạ đột nhiên cười phá lên: “Triệu Hằng Chi, tôi biết anh đang tính toán điều gì”. Nói xong cô tháo giày cao gót ra và trèo lên giường, sau đó ném hai chiếc gối xuống đất rồi biến chiếc giường thành một đống nhàu nát, Triệu Hằng Chi đứng bên trơ mắt nhìn cô, cô như bị điên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Làm xong tất cả cô bước xuống giường và đi đến trước mặt Hằng Chi: “Tránh ra”. Cánh tay cô chắt vào anh ta một cái rồi cầm chiếc cốc thủy tinh vẫn còn một nửa rượu vang, cô quay người và rót thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung. Trên giường lúc này đã tạo thành một vệt đỏ. Cô cười vừa ý sau đó quay người nhìn thẳng vào Triệu Hằng Chi.
“Tôi biết trong tay anh vẫn còn một con bài cuối cùng, con gái độc nhất của đại gia làng truyền thông Lâm Liên Chi tháng mười này sẽ lấy anh, vì thế anh tự tin lợi dụng truyền thông, anh cho rằng đã có bố vợ đỡ lưng, không phải thế sao? Nhưng nếu ông ta biết cuộc sống của con rể ông ta “tích cực” như thế nào thì sao nhỉ?” Cô cười, ánh mắt như ngọn đuốc, cô ngồi lên giường, thỏa mãn nhìn vết rượu, lạnh lùng cao ngạo như nữ hoàng bóng đêm, “Nếu như ôn