Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đá Quý Không Nói Dối

Đá Quý Không Nói Dối

Tác giả: Tâm Doanh Cốc

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341310

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1310 lượt.

g ai nhìn ai một cái.
“Khưu Lạc, Khưu Lạc” Kelly líu lo như con chim sẻ bên cạnh anh, còn anh chỉ cười im lặng: “Khưu Lạc, anh còn nhớ hôm chúng ta xem đốt pháo hoa không… Em đã nói gì?”
Anh cười lâu hơn nhưng vẫn không nói gì cả. Mùi hoa thơm trong khu vườn bay ngào ngạt, khiến lòng người cũng xuyến xao.
“Hi hi, Khưu Lạc, em hỏi anh nhé, đối với anh có phải em là một người đặc biệt không?” Cô gái cúi đầu e lệ hỏi.
“Ừ”, Khưu Lạc đáp “Em tồn tại vô cùng đặc biệt”.
“Khưu Lạc”. Kelly dừng bước, cô kéo mặt anh về phía mình và trịnh trọng hỏi: “Em đang nói rất nghiêm túc đấy, đây là lần đầu tiên em thực sự thích một người”.
Hóa ra, thích lại còn chia ra nghiêm túc với không nghiêm túc… Khưu Lạc lại cười.
“Vậy, rốt cuộc anh nghĩ gì?”
“Kelly, anh không muốn chơi trò chơi ái tình”.
“Em nói là em rất nghiêm túc rồi mà”.
“Vậy em đã từng nghĩ nếu chúng ta ở bên nhau thì tương lai sẽ như thế nào chưa?”
“Tương lai… kết hôn…” Kelly do dự đáp.
“Đấy, em cũng chưa xác định gì. Bởi vì cha em, công tước Anders, làm sao có thể chấp nhận một người chỉ hiểu về đá quý làm con rể chứ?” Sự lạnh lùng của anh toát ra từ trong ánh mắt, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy bị tê cứng lại.
“Em sẽ khuyên cha em”.
“Được, nếu như em khuyên được ông ấy đồng ý cho chúng ta bên nhau thì anh sẽ không từ chối em nữa”. Khưu Lạc cười.
“Giữ lời nhé!” Nói xong Kelly quay người bước đi, vừa đi vừa nhảy vui như chú thỏ con.
Kelly vừa đi khỏi, Khưu Lạc nói: “Em đã đi theo chúng tôi khá lâu rồi đấy”.
Anh quay lại và thấy Sophie bước ra từ một gốc cây to, gương mặt ửng đỏ, giống như vừa gặp kẻ thù vậy.
“Em sao thế?” Anh tốt bụng hỏi.
“Tại sao chứ? Tại sao hai chúng em cùng gặp anh, nhưng vì tối hôm đó cô ấy ra tay trước…”.
Cuối cùng thì cô ấy cũng đã nói ra điều cô ấy không nên nói.
“Sophie, em có biết nếu câu vừa rồi truyền ra ngoài thì sẽ mang lại phiền phức thế nào cho gia đình em không?” Anh vừa nói xong, gương mặt Sophi biến sắc, trở nên trắng bệch, nhưng trong mắt tỏ rõ sự bất bình.
Một cô gái mười tám tuổi, tuổi xuân tươi đẹp và trẻ trung biết bao, có thể khóc thoải mái, có thể yêu tự do, có thể làm mọi thứ đánh dấu tuổi xuân của mình.
Sophie tuy không phục câu trả lời nhưng cũng đành quay lưng bước đi.
Trong chốc lát anh nghe thấy tiếng đàn du dương. Hành trình Venice, giai điệu này quen thuộc biết bao. Đôi chân anh đi vô thức về phía tiếng đàn, trong quảng trường tràn ngập tiếng nhạc, có một cô gái mặc bộ váy đen liền thân đang ngồi trước cây đàn màu trắng, mái tóc dài màu nâu như bay theo từng nốt nhạc du dương, trầm bổng.
Khưu Lạc vô cùng hưng phấn khi nghe xong khúc nhạc, anh vỗ tay tán thưởng.
Cô đứng dậy quay lưng về phía cây đàn, mặt hướng về phía anh. Đôi mắt màu đen giống như ngôi sao vĩnh hằng, tinh khiết và điềm tĩnh.
“Không ngờ lại có thể gặp được em ở đây”. Có thể ngay cả bản thân anh cũng không ngờ tới, nụ cười của cô ấy lại ấm áp thế.
“Anh có thể vào đây làm nhân viên đá quý, vậy tại sao em không thể làm người chơi đàn chứ?”
“Đúng thế, anh không nên coi thường em. Thiên Hạ, em luôn mang lại sự bất ngờ cho anh đấy”.
“Khưu Lạc…”, hai tay cô bất giác nắm chặt lại, cảm xúc trong lòng hỗn độn quá nhiều.
“Suỵt”. Khưu Lạc đưa ngón trỏ lên miệng. “Ở đây không an toàn. Anh ở trên tầng cao nhất của một khách sạn cũ, trong vòng ba ngày tới em đến tìm anh. Chúng ta… nói chuyện nhé!”
Người đầu tiên đến tìm anh nói chuyện lại không phải là Ngôn Thiên Hạ.
Đêm đó Kelly gọi điện cho anh và khóc ầm ĩ ở bên kia đầu dây.
“Ông ấy đánh em… em lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên ông ấy đánh em. Em chỉ nói là em muốn ở bên anh mà thôi…”.
Anh sớm đã đoán được chuyện này.
“Cha em nói, anh chỉ là một người buôn đá quý, không xứng với em…”.
Lý do rất đúng đấy chứ.
“Khưu Lạc, bất luận thế nào, em nhất định sẽ ở bên anh”.
“Tiếp tục cố gắng vậy”. Khưu Lạc an ủi cô bé một hai câu rồi cúp máy, trong lòng chẳng vương vấn gì cả.
Sáng sớm hôm sau Khưu Lạc vừa ngủ dậy chưa lâu đã có người gõ cửa.
Cửa mở. Ngôn Thiên Hạ đứng bên ngoài. Cô cười nhẹ: “Em có được chào mừng vào không đây?”
“Đương nhiên, anh không ngại dùng bữa sáng với em đâu”.
Anh điềm tĩnh uống canh và ăn bánh mì, mỗi một động tác đều rất nho nhã và lịch thiệp. Cô ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện, một lúc lâu sau cô mới nói: “Anh chắc chắn rằng sẽ tiếp tục sao?”
Anh không trả lời, cô tiếp lời: “Trò chơi này đến lúc nào chứ? Để một cô gái không biết gì thích anh, như thế có cảm giác thành công lắm sao? Sau Kelly người tiếp theo anh chinh phục là ai? Là công chúa Isabella sao?”
“Khưu Lạc”, Thiên Hạ đứng bật dậy: “Xem ra hôm nay em không nên đến tìm anh”. Nói xong cô đi về phía cửa.
Lúc này anh mới dùng xong bữa sáng, anh đứng bật dậy và kéo tay cô lại, chẳng cần phải tốn sức anh đã có thể đẩy cô vào tường, anh cúi thấp đầu và nói: “Thiên Hạ đang ghen à?”
“Em nói em ghen anh sẽ vui sao? Nếu như em nói em sắp bị anh ép đến phát điên rồi, anh sẽ cười phá lên đúng không?”