
Tác giả: Tâm Doanh Cốc
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341280
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1280 lượt.
u lạnh lùng khiến anh dừng bước.
“Phiền anh quản cô ấy cho chặt, đừng để cô ấy đến nhà tôi để bị đẩy lần nữa. Cảm ơn”. Thiên Hạ cười nhạt còn Khưu Lạc không nói gì. Cô tiếp lời: “Còn nữa, phiền anh”. Cô dừng lại rồi nói chậm: “Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cảm ơn”.
Trần Giai Vân nhầm rồi, không phải là cô không nên xuất hiện trước mặt Khưu Lạc nữa mà là cả hai người không nên xuất hiện trước mặt Ngôn Thiên Hạ nữa mới đúng!
Khưu Lạc ngạc nhiên nhìn cô, dường như anh nhận ra điều gì đó trong mắt cô. Hai người nhìn nhau, lạnh lùng.
Đây giống như lần nhìn nhau cuối cùng trong cuộc đời này vậy, sâu sắc lâu dài, sau này như lỡ mất nửa đời còn lại. Từ nay về sau chỉ còn là hồi ức tươi đẹp, nhạt nhòa về những ngày đã qua đang mờ dần theo sương gió, có thể, mãi mãi không bao giờ nghĩ lại nữa.
Trần Giai Vân dùng sức túm chặt áo Khưu Lạc, dường như muốn nhắc anh là cô đã không đợi được nữa.
“Anh đi đây”. Khưu Lạc không trả lời câu hỏi của cô, anh dìu Trần Giai Vân đi về phía chiếc xe màu vàng ở cách đó không xa.
Thiên Hạ nhìn theo bóng chiếc xe cuối cùng cũng khuất xa, không còn thấy bóng nữa, ngay cả hạt bụi cũng bay theo gió.
Cô nhìn xung quanh, khắp nơi đều là những cây ngô đồng trơ trụi, chỉ còn gai của dây tường vi bám trên đó.
Thiên Hạ bỗng cười, khí lạnh càng ập vào phổi nhiều hơn khiến cả người cô sắp đông cứng lại.
Cô giơ hai tay thẳng ra, xoay tròn trong gió đông, giống như một phiến lá theo cơn gió đáp xuống mặt đất, thật muốn rơi vào lòng đất như thế.
Từ nay về sau, một mình cô đơn.
Tất cả quá khứ, rơi xuống như bụi.
Thỏa Hiệp Hiện Thực
Hai tháng sau đó cuộc sống của Thiên Hạ cứ bình yên trôi đi như nước.
Chớp mắt đã đến cuối năm. Những bông tuyết trắng đã rơi đầy mặt đất. Nghe nói đây là trận tuyết lớn nhất trong mười năm trở lại đây ở thành phố này. Tuyết tích dày trên phiến lá, phủ từng lớp tuyết một lên trên thành phố, lâu lâu không tan.
Ngoài việc những bông tuyết thường bay lên đầu xe ảnh hưởng đến việc lái xe ra, còn lại phần lớn tuyết không gây cho Thiên Hạ khó khăn gì khác. Có thể việc hình thành thói quen cuộc sống của một người rất khó thay đổi, bên dưới áo choàng dài của cô vẫn là váy ngắn. Ngày đi làm thì sáng dậy sớm chuẩn bị mọi thứ và đến công ty. Ngày nghỉ thì sẽ đi thẩm mỹ, spa, hoặc tham gia triển lãm đá quý, đảm nhiệm vai trò khách mời, cứ như thế lặp đi lặp lại mỗi tuần.
Giấy báo cáo thu nhập cuối năm của “Cảnh Thụy” đã xong, thu nhập thực của nửa năm sau tăng cao, tin này khiến tất cả mọi công nhân viên công ty đều vui.
Thiên Hạ vội vàng lao lên trước, đẩy những hành khách hai bên ra, cô không che giấu nổi sự vội vã trong từng hành động. Cô chỉ muốn xác minh xem những gì cô vừa thấy có phải là ảo giác không mà thôi.
Người đó đang đi về phía cô. Năm mét, bốn mét, ba mét, hai mét, một mét…
Thiên Hạ mở to mắt, nhìn rõ mặt người đó, quả nhiên thần thái vô cùng mệt mỏi, còn anh hình như không nhìn thấy cô mà chỉ giống như nhìn thấy một người lạ, lướt qua vai nhau bước đi.
Thiên Hạ quay lại nhìn bóng anh, và thở dài.
Chỉ có hai tháng sao anh lại biến thành như thế này?
Dường như cô bị trúng bùa, cứ đứng nhìn bóng anh xa khuất, cho đến khi trợ lý bên cạnh lên tiếng gọi cô: “Tổng giám đốc, cô sao thế?”
“Tôi… không sao”. Thiên Hạ đưa tay vuốt tóc để lộ ra vầng trán.
Anh ấy còn cần cô thương xót sao? Ngôn Thiên Hạ.
Không phải sớm đã đi trên hai con đường xa lạ hay sao? Thiên Hạ quay người đi theo con đường cũ, coi như chưa hề nhìn thấy điều gì.
Khách sạn cao cấp hiện ra ngay trước mặt, đám người đi thẳng vào bên trong và bắt đầu bố trí bàn tiệc.
Hơn ba tiếng sau cả căn phòng như được thay đổi hoàn toàn, khắp nơi đều trang trí đồ trang sức tràn đầy không khí vui tươi.
Bảy giờ tối buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Ngôn Thiên Hạ phát biểu cảm ơn xong người dẫn chương trình lên sân khấu và tuyên bố buổi tiệc được bắt đầu.
Khi bốn nhà giám định đá quý ngoài năm mưoi tuổi của phòng giám định lên sân khấu biểu diễn trong trang phục bắt mắt, hợp xướng ca khúc “Ngọn đuốc trong ngày đông” làm cảm động cả khán phòng.
Thần thái bay bổng của các nhà giám định đá quý già đã truyền lửa cho tất cả mọi người, ai ai cũng vỗ tay theo điệu nhạc. Bọn họ càng hát càng say mê. Cùng với những tiết tấu mạnh mẽ, họ bắt đầu nhảy những điều nhảy thịnh hành nhất hiện nay như popping(*), thậm chí cả điệu moonwalk(*).
Những đồ đệ mà bọn họ mang theo khiến cho mọi người đơ người ra nhìn. Không ai có thể tin được rằng những người đang cuồng nhiệt trước mắt mình lại là những nhà giám định bình thường vô cùng nghiêm khắc.
Cả hội trường sôi sục giống như buổi concert của ngôi sao lớn, ai cũng hô gào hết mình vì bọn họ.
Thiên Hạ cũng vô cùng phấn khích, cô gào thét và vỗ đỏ cả tay. Cô có thể sống rất vui vẻ, có thể khiến cho hình ảnh vụt qua ban chiều trôi ra khỏi đầu.
Khi buổi tiệc cuối cùng của năm kết thúc Thiên Hạ tuyên bố tiết mục đặc sắc