
Tác giả: Dư Lạc Thuần
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 134735
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/735 lượt.
hĩ khi rời khỏi đây, cô ấy có thể đi đâu? Đài Bắc rộng như vậy, cũng rất nguy hiểm, nếu con không tìm ra sớm, chuyện gì sẽ xảy ra?" Lục Tử Ngạn vẫn không nhận lời xin lỗi của hai người, không ngừng trách móc, Lục phu nhân và Lưu Tinh Tử cũng rất khó xử, không biết làm gì.
"Ngạn Tử, đủ rồi! Chẳng phải bây giờ em đã ổn?" Cố Thanh Vũ đứng dựa vào bức tường ngăn phòng khách, vừa nãy do ồn quá nên không ngủ được, nghe thấy tiếng của bà, cô mới khẩn trương đi ra đây, nhưng cơ thể lại rất đau, khó khăn lắm mới ra đây được. Cố Thanh Vũ không có quần áo, nên lấy áo khoác của anh khoác vào. Chưa đứng được hai phút, cô đã ngã xuống. Lục Tử Ngạn chạy đến đỡ bế cô lên "Em chưa khỏe, ra đây làm gì?"
Cố Thanh Vũ đỏ mặt "Anh đừng trách Lục phu nhân và chị ấy, họ chỉ lo cho anh thôi. Nếu không em không vào phòng."
Lục Tử Ngạn nhìn cô, rồi quay sang nhìn hai người kia, gật nhẹ đầu "Anh biết rồi!" Cố Thanh Vũ mỉm cười, anh bế cô vào phòng, ít phút sau lại đi ra. Lục phu nhân mỉm cười "Ta vào thăm nó nhé."
Anh nhíu mày, không cần đợi cho phép, Lục phu nhân cùng Lưu Tinh Tử đã đi vào phòng. Nhìn thấy họ, Cố Thanh Vũ cúi đầu . Bà cười "Thanh Vũ, xin lỗi nhé, ta đùa quá rồi, khiến con như vậy."
"Không sao ạ!"
Bà nhu hòa nói tiếp "Sau này rãnh rỗi, hãy đến Lục gia tìm ta nhé."
Lưu Tinh Tử cười tươi, đưa tấm thiệp màu đỏ cho cô "Lễ cưới của chị, em nhớ tham dự."
Cố Thanh Vũ gật đầu...
Sau khi mọi người ra về, Cố Thanh Vũ ngồi ngoài phòng khách xem phim, nhìn anh chạy tới chạy lui làm việc nhà, tuy không tin vào mắt mình nhưng cô vẫn thấy cảm động...
Anh không biết nấu ăn nhưng vì tôi mà kiên nhẫn học. Anh không giỏi việc nhà nhưng vì tôi mà cố gắng. Tôi chưa từng thấy anh yếu lòng vì ai, nhưng lại vì tôi mà rơi giọt lệ! Kiếp này tôi nợ anh quá nhiều, kiếp sau và kiếp sau nữa, mãi mãi tôi vẫn muốn được bên anh, được anh yêu thương!
--- ----
Tết, đám bạn của Cố Thanh Vũ đến thăm, chúng nó xem ra rất may mắn đúng lúc Ngô Phong, Thẩm Duy Thiên và anh đều có nhà. Lục Tử Ngạn thấy khách đến nhà quá đông, liền nhăn mặt "Các cô cậu đến đây làm gì? Không tiếp, về đi."
Cố Thanh Vũ trừng mắt liếc anh, từ khi chuyện bọn họ kết hôn được công khai, mặt anh càng dày hơn, nói chuyện rất tỉnh với mọi người. Giống như, hiện tại mọi người đang cùng nhau chơi bài Tây, cô và Lục Tử Ngạn một cặp, còn lại ai thua đi ra cho người khác vào. Cô thắng liền hai ván, anh tự cao tự đại chế nhạo họ "Chơi với bọn vô danh tiểu tốt thật chán."
Ngô Phong quay sang, bất mãn "Cậu chơi ăn gian còn dám nói. Chúng tôi một chấp hai cái đầu?"
Anh cười "Thế thì mình anh đây chấp chú mày bắt cặp đấy."
Thế là Cố Thanh Vũ bị đẩy ra ngồi một bên, Ngô Phong bắt cặp với Phong Hiểu Ái(dĩ nhiên là do nó xớn xác đòi bằng được), Thẩm Duy ThiThiên- Bạch Nha một cặp. Còn lại Lâm Phi Trúc thì ngồi tám chuyện với cô "Chúng nó ngu quá, dù có góp thêm hai cái não cũng không thắng nổi Lục Tử Ngạn."
"Sao mày biết?"
"Nhìn mặt anh ta gian như thế còn gì."
Cố Thanh Vũ ngớ người , không hiểu câu nói của Lâm Phi Trúc.
Sau 10 phút đánh bài, ngoài Lục Tử Ngạn ra mặt ai cũng đầy bi phẫn, Hiểu Ái khóc nức "Ngô giáo sư, thầy hại em sạt nghiệp rồi. Sao thầy đánh bài tệ như thế?"
Ngô Phong cũng không kém gì "Em làm như tôi không thua ấy. Tiền mặt mang đến đây đã bay vào túi cậu ta hết rồi."
Lục Tử Ngạn cười tươi chế giễu "Yên tâm, anh đây cho chú kí giấy nợ. Haha..."
Phong Hiểu Ái nghi hoặc "Giáo sư, thầy gian lận phải không?"
Lục Tử Ngạn lạnh nhạt nói "Em chơi thua rồi lại kết luận người khác gian lận? Thật ấu trĩ!"
Thẩm Duy Thiên mở bóp ra, coi tới coi lui cũng chỉ có CMND... Vô cùng đau xót "Lục Tử Ngạn, sao tay nghề cậu vẫn cao như thế."
Phương Bạch Nha là tiểu thư nên nó chả tiếc mấy, quay sang nhìn Cố Thanh Vũ "Chồng mày có máu cờ bạc từ nhỏ à?
Cô lắc đầu "Tao không biết."
Ngô Phong chen vào "Em không biết thôi, hồi còn đi học cậu ta là trùm đấy. Rãnh rỗi lại đem bài vào lớp, lột sạch tiền mấy đứa trong lớp."
Cố Thanh Vũ sững sờ, anh không phải là con nhà quân nhân sao, dám đem bài vào trường?! Cô còn tưởng anh là người rất nghiêm túc, không ngờ...
Lục Tử Ngạn cầm ly nước cô đang uống dở lên uống, cười "Là do các người không đủ trình thôi."
Thẩm Duy Thiên ấm ức vô cùng, mới mồng một đã trắng tay, vậy không phải cả năm anh sạt nghiệp sao??? Bạn bè cái beep, thẳng tay lấy tiền anh như thế...
Đám cưới của chị họ, cô và Lục Tử Ngạn đều được mời. Trước khi đi, anh đứng trước gương ngắm ngang ngắm dọc rồi bắt đầu tự mãn "Tuyệt, không một khuyết điểm." Nghiêng mặt sang trái anh nói "Rất đẹp." Quay sang phải anh tặc lưỡi, sau đó nhìn cô "Thanh Vũ, em nói xem có phải anh là tuyệt sắc giai nhân?"
Cố Thanh Vũ cảm thán, trả lời tuỳ tiện "Ừ."
Lục Tử Ngạn cười tươi "Haha...đó là chuyện hiển nhiên."
Con người này thật không có lòng tự trọng.
Lễ cưới được tổ chức ở nhà thờ rất trang trọng, chị họ mặc bộ váy cưới màu trắng trông rất xinh đẹ