Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đặc Quyền Của Giáo Sư

Đặc Quyền Của Giáo Sư

Tác giả: Dư Lạc Thuần

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 134691

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/691 lượt.

cũng biết là tiểu thư danh giá, cô mỉm cười "Cô Cố, cái này dành cho cô." Đặt lên bàn một tập hồ sơ. Cố Thanh Vũ mở ra xem, là những thủ tục và đơn li hôn!
Lưu Tinh Tử nói tiếp "Tôi và Tử Ngạn sắp kết hôn, và tôi không thể chấp nhận cô. Nên tôi xin cô hãy rời xa anh ấy"
"Tôi..."
"Cô là người đã xen giữa tôi và ann ấy, còn trắng trợn đăng ký kết hôn? "
"Tôi chưa từng nghe anh ấy nói là cô hôn ước với ai nên..."
Lưu Tinh Tử cau mày "Tôi không cần biết, bây giờ tôi đã trở về, tôi muốn cô rời xa anh ây. Hay cô muốn mình được mọi người trên cả nước biết mình là kẻ cướp chồng người khác? Cố Thanh Vũ, tôi khuyên cô, cái gì không thuộc về mình thì đừng cố tranh chấp."
....
Cô gái đó mới chính là tình yêu của anh, là vợ của anh. Chứ không phải như cô, không ai biết danh phận thực sự. Cố Thanh Vũ ngước mặt lên trời, chua xót nói :
Ngạn Tử, cả đời em chỉ yêu anh, thế gian này không biết sự tồn tại của em cũng được, chỉ cần mình anh biết là đủ.
Tim cô như bị cắt nát không chút thương hại, ngước mặt lên cao, Cố Thanh Vũ nhìn đám mây đen, khoé môi cô nhếch lên, cười một cách châm biếm...
..
Chạy dọc khắp khu phố gần căn hộ, Lục Tử Ngạn, Ngô Phong, Thẩm Duy Thiên cả đám bạn của Cố Thanh Vũ chia nhau ra tìm kiếm. Lục Tử Ngạn rất lo lắng, cô còn nơi nào có thể đi, anh đãi làm gì sai. Mưa mỗi lúc một lớn, Thượng Hải rộng như vậy, phải tìm cô ở đâu???
Ngô Phong chạy lại "Không tìm được."
Những người kia cũng đáp cùng câu nói. Anh bất lực thở dài, đã tìm suốt ba tiếng, trời cũng tối, cô lại lang thang một mình?? Ngô Phong chợt nhớ ra một chuyện rồi nói "Phải rồi, lúc trưa tôi thấy cô ấy đứng trước phòng cậu, sau đó chạy đi va phải tôi. Hộp thức ăn đều đổ hết. Đã xảy ra chuyện gì??"
Lục Tử Ngạn trầm mặc, nếu là lúc trưa...không lẽ là Lưu Tinh Tử, nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy , cô chỉ cần nói thẳng với anh, chứ không cần phải bỏ nhà đi, còn muốn li hôn??
"Giáo sư, thầy đã đến mộ của bà nội Thanh Vũ chưa? " Lâm Phi Trúc hét lên, cậu có nghe nói nhà câu hỏi của cậu khiến mọi người đều kinh ngạc, lập tức quay đi...
....
Cố Thanh Vũ thẫn thờ đứng im, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể khẽ run vì mưa. Nơi cô ở trước kia đã bị giải toả, bây giờ là công trường đang thi công, cô biết đi đâu đây?? Nơi đó từng là nhà của cô, chất chưa rất nhiều kỉ niệm cùng bà...Cố Thanh Vũ ngồi dựa vào ngôi mộ của bà nội, cô không còn sức để nói, người thân duy nhất của cô đã chết, người cô yêu nhất lại sắp rời bỏ cô. Cố Thanh Vũ bật cười, nụ cười bi ai , chua xót.
Kể từ khi bên cạnh anh, cô đã quên mất cảm giác đau lòng, cô đơn như thế này rồi, bây giờ phải nếm trải, đã gần như gục ngã...
"Cố Thanh Vũ." Từ phía xa vang lên tiếng gọi. Cô biết giọng nói này, là Lục Tử Ngạn. Cố Thanh Vũ vội đứng lên muốn bỏ chạy nhưng đã không còn sức, vừa đứng lên đã ngã xuống. Cô không muốn gặp anh, Lục Tử Ngạn sao lại biết cô ở đây?? Lục Tử Ngạn chạy nhanh đến, bóng dáng cao lớn chớp mắt xuất hiện trước mặt cô, anh tức giận gầm lên "Em đang làm cái gì vậy hả???"
Cố Thanh Vũ đẩy anh ra, không trả lời, lại bị anh giữ chặt, ôm vào lòng "Sao lại bỏ đi, có biết anh tìm em rất cực khổ?"
Cô bật khóc "Chẳng phải anh muốn từ bỏ em sao? Mau buông em ra."
"Ai nói với em như vậy?"
"Em biết hết rồi, hôn thê của anh đã trở về, anh còn có ý định kết hôn, mẹ của anh đã đến tìm em. Bà ấy không chấp nhận em, cả Lưu Tinh Tử cũng nói như vậy. Sao anh không nói cho em biết? Anh có biết, em đã rất tủi thân? Tại sao? Tại sao lại gạt em. Lục Tử Ngạn, không phải đã hứa rồi sao, nếu không yêu em nữa có thể thẳng thắng nói ra, để em có thể tự mình buông tay. Chứ không phải như bây giờ, cả lòng tự trọng lẫn tự tin cũng không còn..." Cố Thanh Vũ gào lên, đánh anh rất nhiều, cái gì cũng nói ra hết. Anh còn định giấu cô?
Lục Tử Ngạn sững người, bất động một lúc, đã có chuyện gì mà anh không biết?? Anh siết lấy cô "Theo anh về nhà."
Cố Thanh Vũ lắc đầu, cố đẩy anh ra "Không..."
Lục Tử Ngạn hết kiên nhẫn, cơ thể cô đã lạnh như một khối băng rồi, vậy mà còn cứng đầu? Anh đứng dậy, kéo cô vác lên vai, nhanh chóng bước đi. Cố Thanh Vũ giật mình, đánh vào lưng anh "Mau bỏ em xuống, Lục Tử Ngạn..."
Anh không trả lời, mặc kệ hét ầm ĩ. Ngô Phong cùng mọi người thấy anh, hắn mở cửa xe, anh quăng cô vào xe, rồi vòng ra bên trái, khởi động xe chạy đi.
Ngô Phong nhìn vali dưới đất, đưa mắt nhìn bọn Phong Hiểu Ái. Hắn cười "Vali này mấy em giữ cho cô ấy đi, tôi đưa các em về."
"Vâng vâng." Phong Hiểu Ái nghe vậy, hai mắt sáng rỡ, dù sao cũng tìm được Cố Thanh Vũ rồi. Hiếm khi được đi nhờ xe giáo sư Ngô, cô phải nhân cơ hội, nhanh chân ngồi vào ghế phụ, rất phấn khích. Phương Bạch Nha và Lâm Phi Trúc lắc đầu đi theo sau.
....
Cố Thanh Vũ ngồi trong xe, mặt hướng ra ngoài, dù anh đã mở máy sưởi nhưng cô vẫn không ngừng run vì lạnh. Lục Tử Ngạn nhanh chóng chạy về căn hộ, mặt mày tối sầm. Tiếp tục vác cô lên vai, Cố Thanh Vũ gào lên "Thả em xuống, anh xem em là bao gạo sao? Lục Tử Ngạn, Lục Tử Ngạn!!! "
Hung hăng quăng cô vào p