
Tác giả: Vitamin ABC
Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015
Lượt xem: 1341384
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1384 lượt.
nh nghỉ một lát rồi về thôi, tớ đi dạo lâu giờ mệt mỏi, chân đau rồi.” Lông mày cô ấy thắt lại oán giận.
Tôi khoanh hai tay tỏ thái độ: “Không liên quan tới tớ , tớ đâu có bắt cậu xách cái gì, cũng không có lôi kéo cậu thử quần áo…”
“… Cậu chỉ biết oán giận, tớ mời cậu ăn là được, muốn bánh su kem hay là Tiramisu?“
“Có thể ăn Cheese hạt dẻ Mont Blanc hả?”
“…”
Đầu sông sóng chưa lặng (thượng)
Không ngờ rằng Dụ Hà lại gọi điện thoại cho tôi, lúc nghe trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Alo , là Nhan Hinh sao?”
“Là em, chị Dụ Hà, sức khoẻ chị thế nào, em chưa đến thăm chị được.” Tôi đột nhiên áy náy.
“Không có việc gì, chị đã về nhà, ngày đó hoa bách hợp vàng và giỏ táo là em tặng đúng không? Chị đoán là em. Vì sao không vào?”
“Ách, Tả San Hô hẹn con đi dự lễ ra mắt phim mới của Tần Y Y, rất gần đây, mẹ, nếu không con chuẩn bị hai vé, chúng ta cùng đi náo nhiệt một chút, có rất nhiều ngôi sao tới đó.” Tôi sẽ xông lên phía chú Đặng Gia Hoa đẹp trai, là đại nhân vật cấp năm sao trong trí nhớ thời thơ ấu của tôi.
Nhưng sắc mặt bà đột nhiên liền thay đổi, tựa như ngày đó bỗng nhiên buông xuống mây đen, che toàn bộ khuôn mặt, không khí nhất thời áp lực nói không nên lời, bố chồng xưa nay mặt không đổi như núi thái sơn hình như trên mặt cũng có chút xúc động, điều này làm cho tôi có chút lo sợ bất an, dường như tôi nói sai gì đó nghiêm trọng rồi.
Bà đại khái là nhìn ra ánh mắt tôi lóe ra, nói sang chuyện khác: “Vốn đang định mang con đi dạo, để lần khác vậy.”
Mãi cho đến khi ăn cơm, tình huống cũng không thân thiện như trước, tôi thực sự không nuốt nổi.
Kiêng kị Tần Y Y như vậy chẳng lẽ là liên quan tới Quan Ứng Thư, tôi càng nghĩ tâm càng lạnh, em không biết anh trước kia thế nào, thích bao nhiêu người, chịu qua bao nhiêu lần tổn thương, từng có bao nhiêu đoạn tình. Nhưng em không thể chịu được cái gì cũng không biết, đối gồm có thế giới của anh và quá khứ của anh…
“Chứ Trần, chú giúp Quan Ứng Thư lái xe đã bao lâu?” Tôi cuối cùng vẫn không chết tâm với hắn.
“Đại khái năm năm thì phải? Trước kia nhà chúng tôi rất nghèo, tôi lái xe taxi kiếm được chẳng bao nhiêu, còn phải chi trả tiền học cho con gái học trong thành phố. Có một lần, tiên sinh uống say, ở ven đường lắc trái quay phải, tôi thấy không thích hợp, liền đem hắn mang về nhà, sau khi tỉnh lại hắn thuê tôi làm lái xe chuyên trách, tiền lương gấp bốn lần .”
“Chú có biết ngày đó vì sao hắn uống rượu không? Tửu lượng của hắn luôn sâu không lường được .”
“Không biết, hình như còn hơi hơi phát sốt, còn thì thào gọi lão phu nhân.”
Tôi không khỏi thở dài, loạn hết cả lên, không thấy rõ ràng hơn tí nào. Tôi bắt đầu suy nghĩ bộ dáng Ứng Thư say rượu rồi lẩm bẩm một mình.
Quan Ứng Thư lần này đi công tác thời gian có chút dài, đến ngày thứ ba tôi đặc biệt nhớ hắn, đây là một cảm giác thực kỳ diệu, giống như mỗi tế bào, mỗi một lớp da đều tự hỏi, đều như bị cái dây nào đó quấn quanh, không trốn thoát, mà cũng trốn không thoát.
Buổi tối không muốn một mình ngủ ở trên giường to như vậy nên chui vào ổ chăn của mình. Vẫn giữ thói quen mở cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy ánh trăng, nhỏ bé như cái móc câu bạc, ôm lấy hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ của thế giới này, không thể nào để ý. Tôi thậm chí giống như trong thơ viết, hy vọng tôi tại đầu này, lúc này Quan Ứng Thư tại đầu kia…
Tôi ngay cả điện thoại cũng không dám gọi, sợ hãi quấy rầy hắn họp hay làm việc, vụng trộm gửi một tin nhắn: “Em nhớ anh, ngủ ngon.” Trước kia nghe qua một cách nói, buổi tối người yêu sẽ nói với nhau ngủ ngon, tôi tuy rằng trước kia nửa tin nửa ngờ, hiện tại lại trở nên có chút mù quáng.
Bên kia không có hồi âm, tôi đi vào giấc mộng trong thất vọng và nỗi nhớ.
Lúc tỉnh lại Quan Ứng Thư đã ở trong phòng, tôi mừng như điên, giống như vùng đất được hồi xuân vọt vào phòng tắm đang nước chảy rầm rầm…
Tôi nghĩ hắn đang đánh răng…
Lại không nghĩ rằng hắn đang tắm…
“Tỉnh rồi à?” Hắn trong mắt tựa hồ có dùng sức áp chế ý cười.
Tôi đỏ mặt muốn rời khỏi: “Em tưởng…” Còn chưa nói xong đã bị hắn kéo đến dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp đổ xuống, xối vào lời nói của tôi, cũng xối vào trái tim tôi.
“Ừ, tưởng gì?” Hắn lúc này thật sự cười ra tiếng.
Tôi ôm thắt lưng ướt sũng: “Tại sao tối hôm qua anh không nhắn tin lại cho em?” Tiếng chất vấn hung dữ qua làn sương mù bốc lên nháy mắt biến thành ngữ điệu làm nũng.
“Xuống máy bay mới nhìn thấy.” Hắn trả lời vô cùng tinh luyện, lập tức cúi người, nói nhỏ vào tai tôi: “Có bao nhiêu nhớ, hử?” Giọng nói cực kỳ không đứng đắn, mặt của tôi lập tức nóng như lửa.
Áo ngủ ở khoảnh khắc nồng nhiệt đó không cánh mà bay, tôi có chút e lệ: “Chúng ta, vẫn nên, vào trong phòng đi?” Chỉ là tôi hướng người tới, lời nói nhỏ nhẹ, tinh tế phản kháng càng như là dục cự còn nghênh (giả vờ cự tuyệt nhưng thực ra hoan nghênh), càng chứng tỏ vận mệnh bi thảm sắp tới tôi sẽ bị ăn sạch…
Tôi một trận tê dại tựa vào gạch men sứ trên vách tư