Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Tiểu Thư Của Tôi

Đại Tiểu Thư Của Tôi

Tác giả: Chi Chan

Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015

Lượt xem: 134568

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/568 lượt.

thòi ."
"Em sẽ không gặp phải người đàn ông như vậy!" Tề Ái phát hiện Huệ Đại Sơn có gương mặt phúc hậu, cô nằm trên vai anh khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần gáy anh, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên tai phải của anh."Đại Sơn, có anh ở bên cạnh em, anh sẽ giúp em có phải hay không?"
Toàn thân Huệ Đại Sơn tê dại, trong nháy mắt tất cả bắp thịt của anh đều căng thẳng .
Anh đứng im, vẻ mặt cứng ngắc, làm cho Tề Ái bật cười.
"Đại Sơn, anh căng thẳng? Bị em dọa sao ?"
"Đại tiểu thư, em đừng lộn xộn."
"Ha ha. . . . . . Em có sao? Có sao?"
Tề Ái tiếp tục trêu đùa vành tai của anh, Huệ Đại Sơn là người đàn ông tốt, không uổng công cô từ nhỏ yêu anh, cô yêu anh, anh là toàn bộ thế giới của cô.
"Nếu em còn lộn xộn nữa anh liền ném em xuống đường." Cô gái trên lưng không ngừng cọ sống lưng anh, Huệ Đại Sơn cố gắng làm cho mình bình tĩnh, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, bản năng của người đàn ông sẽ làm cho anh muốn cô.
Huệ Đại Sơn trách mình không biết kiềm chế, anh biết mình không thể có suy nghĩ bất kính đối với đại tiểu thư, nhưng anh không khống chế được phản ứng sinh lý của mình.
Hoàn hảo bây giờ cô không thấy mặt anh.
Từ nhỏ cha mẹ đã nói với anh, Tề gia đối với gia đình anh có ân, cả đời này gia đình anh cũng không thể nào trả hết ơn cho Tề lão thái gia được.
Cho nên cha mẹ của Huệ Đại Sơn làm quản gia cho Tề gia được hai mươi năm, Tề lão thái gia tức ông nội của Tề Ái trước khi qua đời đã để lại di thư, ông không hi vọng Huệ gia vì báo ân mà bỏ lỡ mất tương lai phía trước
Họ nghe theo di nguyện của Tề lão thái gia liền rưng rưng rời đi, lúc đó Tề Ái và Đại Sơn học năm thứ tư tiểu học.
Cha mẹ Huệ Đại Sơn tuy đã rời khỏi Tề gia họ chưa bao giờ quên ơn xưa, vẫn ngày ngày cầu phúc cho Tề gia.
Trong nháy mắt đã qua tám năm, tại thành thị này anh gặp lại đại tiểu thư.
Từ nhỏ Huệ Đại Sơn đã được cha mẹ nhắc nhở Tề gia đối với bọn họ có ân, cho nên anh phải chăm sóc và bảo vệ đại tiểu thư thật tốt.
"Ha ha, anh mới không bỏ em xuống được!" Hai cánh tay dài trắng noãn của Tề Ái ôm chặt Đại Sơn, cả người cô dính vào lưng anh không khe hở. "Nói thật với em đi! Đại Sơn, anh thật lòng muốn ném em xuống đường sao?"
Tề Ái liếm lên vành tai Huệ Đại Sơn, cô hài lòng phát hiện phản ứng khác thường của anh.
Tề Ái lần nữa thấy anh rất tốt, cô phát hiện mình so lúc nhỏ càng yêu anh nhiều hơn, tình cảm nhớ nhung của cô lâu ngày tạo thành tình yêu say đắm.
Tề Ái ôm thân hình cường tráng của Huệ Đại Sơn, cả đời này cô quyết định theo anh.
Anh làm sao có thể ném cô xuống đường? Anh cố tỏ ra lạnh lùng, hi vọng cô ở trên lưng anh có thể ngoan một chút, chỉ là đại tiểu thư của anh không phải là một người dễ lừa gạt.
"Em biết chắc anh sẽ không làm vậy." Tề Ái dán trọn thân thể của mình lên lưng anh. "Đại Sơn, em không muốn trở về kí túc xá, anh dẫn em về nhà anh có được không?"
"Không được." Anh kiên quyết nói.
"Tại sao? Anh không dám dẫn em về nhà anh?" Tề Ái tiếp tục truy vấn, không đạt được mục đích cô không cam lòng. "Đại Sơn, anh sợ em sao?"
"Đại tiểu thư, em không cần kích động!" Cô rất nhẹ không phải là gánh nặng của anh, nhưng nếu thân thể mềm mại của cô vẫn giãy dụa loạn xạ, thì đối với "trạng thái sinh lý " của anh mà nói, chính là uy hiếp.
"Anh không thích đi cùng em? Có phải hay không?"
"Đại tiểu thư, anh không có nói như vậy."
"Ý của anh chính là như vậy."
Tề Ái đem đầu của Huệ Đại Sơn quay về phía mình, cô làm ra bộ dạng đáng thương.
Để có thể nhìn thấy nét mặt anh, hai chân Tề Ái kẹp chặt thắt lưng Huệ Đại Sơn, nửa người trên của cô đẩy lên, cô nhìn chăm chú vào mặt anh.
"Đại tiểu thư, anh không nói như vậy, cũng không nghĩ như vậy, anh thích cùng em ở chung một chỗ, chỉ là bây giờ thật đã trễ".
Huệ Đại Sơn là người đàn ông có tính cách nóng nảy, nhưng từ nhỏ đối với cô anh sẽ chưa bao giờ nổi giận, anh đối với cô chỉ có bao dung và cưng chiều.
Gặp lại lần nữa, Tề Ái cho là Huệ Đại Sơn sẽ giống như khi còn bé, dù cho cô có yêu cầu không hợp lý đến đâu thì anh cũng chấp nhận; nhưng không ngờ, sau khi anh trưởng thành, anh kiên trì với quyết định của mình. Làm Tề Ái giận đến nói không nên lời.
Huệ Đại Sơn không thể làm gì khác hơn thở dài một cái. "Đại tiểu thư, hôm khác em tới nhà anh chơi được không? Hôm nay đã trễ, anh đưa em trở về kí túc xá".
Tề Ái trên đường trở về kí túc xá rất bực mình, cô làm đủ mọi cách, nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của Huệ Đại Sơn.
"Cái gì? Huệ Đại Sơn không chấp nhận bạn? Không thể nào?! Thì ra bạn cũng không phải bách chiến bách thắng (đánh đâu thắng đó), không gì không làm được nha!"
Vương Hạo Phàm đóng lại quyển tiểu thuyết nguyên bản dầy cộm trên đầu gối, tập trung chú ý vào Tề Ái người đứng ngoài cửa.
Chỉ hai phút nữa thôi, Tề Ái liền bị nhốt ngoài cửa kí túc xá.
Kí túc xá trường rất nghiêm! Nếu như bị huấn luyện viên trực bắt được, cô ấy sẽ bị cảnh cáo; nếu quy phạm ba lần, sẽ không được ở kí túc xá trong trường. Nhưng Tề Ái không quan tâm, cô ở kí túc xá trường là d