Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dám Yêu Dám Lên

Dám Yêu Dám Lên

Tác giả: Kagen no Ju

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 1341166

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1166 lượt.

nghĩ là như vậy nhưng trước đó mỗi khi có chuyện liên quan tới tình cảm thì chị ấy đều đến tìm tớ tâm sự, lần này về mình có cảm giác rất rõ ràng là Từ Âm trở nên xa cách lạnh lùng với tớ."
"Nhưng tớ thật sự không thể tin được Hoắc Huyền có thể để cho cuộc cãi nhau này kéo dài lâu như vậy mà không trở về dỗ ngọt Từ Âm."
"Đúng thế, tớ cũng cảm thấy có vấn đề. Tình yêu Hoắc Huyền dành cho Từ Âm có thể đạt đến trình độ biến thái rồi, đừng nói đến cãi nhau, ngay cả nói to tiếng một chút cũng không làm nổi, còn một chuyện lạ nữa là, khi nói chuyện với tớ Hoắc Huyền nói ấp a ấp úng nữa. Nếu như yêu Từ Âm đến thế sao Hoắc Huyền có thể cho phép bản thân làm chuyện thiếu lý trí như vậy được."
"Tức quá sao?"
"Không biết." Cau mày dừng một chút, "Thật ra thì lần trở về này của Từ Âm làm tớ có cảm giác kỳ quái."
"Cảm giác như thế nào?"
"Nói như thế nào nhỉ, mặc dù hình dạng và giọng nói giống Từ Âm như đúc nhưng mình cảm giác như linh hồn là của người khác nhập vào vậy." Chẳng lẽ Từ Âm còn có một người giống chị ấy như đúc sao? Có thể không?
"Trần Quả, có phải gần đây cậu lại đọc tiểu thuyết huyền bí đúng không, nên mới nói năng linh tinh kinh dị như vậy." Hóa ra lá gan của Vu Tiểu Nại cũng không lớn lắm, "Đúng rồi, chị ấy còn ở nhà Hoắc Hiên sao?"
"Không, nghe nói tối hôm chủ nhật đã đi rồi, nhưng không có về nhà họ Hoắc, chắc là qua khách sạn ở, trước khi đến đây tớ đã chạy qua nhà Hoắc Hiên một chuyến rồi." Còn để mình vô tình phát hiện ra.
Vu Tiểu Nại còn muốn nói gì đó nhưng bị tiếng chuông điện thoại của mình cắt ngang.
Liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, mình mới bấm nút nghe.
"Quả Quả, chị bị đau bụng sinh lý, có thể làm phiền em mua thuốc giảm đau mang tới đây được không?" Giọng nói yếu ớt của Từ Âm truyền ra từ điện thoại.
"Dĩ nhiên có thể."
"Vậy thì làm phiền em rồi, đây là tên khách sạn cùng số phòng cho chị đang ở . . . . . ."
Bỏ di động cùng bút vào trong túi, mình cầm tờ giấy ghi nhớ lên, khóe miệng cong lên thành một đường cong.
"Trần Quả, tớ yêu cầu cậu cho tớ một lời giải thích về hàm nghĩa của nụ cười này!"
"À, chỉ là tớ cảm thấy, tối nay sẽ không quá nhàm chán thôi."
Cầm túi thuốc giảm đau đi lên tầng sáu khách sạn.
Trên hành lang không có một bóng người, cửa phòng hai bên đóng chặt, mình từ từ tìm số phòng Từ Âm đưa cho.
Có thể dễ dàng tìm được phòng Từ Âm, ngoài nguyên nhân mình đã biết số phòng còn vì căn phòng đó không đóng cửa, nói chính xác thì cánh cửa phòng đó hé ra vừa đủ để cho người ngoài cửa có thể dễ dàng nhìn lén vào bên trong phòng.
Thú vị, thông minh nha, mình có thể đoán được tình tiết vở kịch —— bên trong ngoài một cô gái đương nhiên là còn có thêm một người đàn ông nữa.
Quả nhiên, từ khe cửa nhìn vào, không ngoài dự đoán mình thấy được bóng lưng của Hoắc Hiên trong phòng.
Vì sao có thể chắc chắn bóng lưng đó là của Hoắc Hiên ư? Bởi vì Từ Âm nói.
Từ Âm hình như đoán được thời gian mình đến nên khi mình vừa nhòm vào thì chị ấy nhào vào trong ngực người đàn ông đó, giọng nói đầy yêu thương: "Hiên!"
Nhìn thấy cảnh người đàn ông của mình ôm người phụ nữ khác, nếu trong tiểu thuyết nữ chính sẽ thần không biết quỷ không hay lặng lẽ che mặt khóc thút thít rồi quay lưng bỏ đi; còn trong phim nhân vật nữ chính sẽ làm rơi đồ trên tay phát ra tiếng động quấy rầy đôi cẩu nam nữ, che mặt khóc thút thít rồi chạy đi.
Mình nhìn túi thuốc trong tay rồi nhìn xuống sàn nhà, cuối cùng quyết định không chơi trò như trong phim hay tiểu thuyết. Khách sạn này được cách âm rất tốt, cho dù mình có đập nát túi thuốc thì cũng không quấy nhiễu hai người bên trong phòng, hơn nữa mình cũng không có thói quen đi giày cao gót mà chạy, tốt nhất là đứng im, người ta là nhìn thấy người đàn ông của mình ôm phụ nữ khác, còn người đàn ông của mình là đang bị người phụ nữ khác ôm ấp yêu thương, mà Hoắc Hiên cũng đâu phối hợp diễn, nên không thể được gọi là "Ôm nhau". Tính chất hành động này không hề giống nhau, vì vậy sao mình phải bỏ đi?
Khoanh tay trước ngực, mình điều chỉnh tư thế đứng thoải mái, vai dựa vào khung cửa, coi như là đang xem phim 3D chờ nội dung vở kịch phát triển.
"Buông tay."
Ồ, ồ, ồ, thì ra giọng nói của Hoắc Hiên cũng có thể trở nên lạnh lùng đến như vậy.



CHÂN TƯỚNG CHỈ CÓ MỘT


Cái cảm giác đứng trơ mắt nhìn người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác cưỡng ép ôm ôm ấp ấp, vả lại toàn thân đều bị nhúng chàm, thật sự là không thoải mái chút nào.
"Thế nào, ở nước ngoài lâu quá nên giờ nghe không hiểu tiếng Trung nữa rồi hả?" Không biết có phải vì nguyên nhân bị ôm quá lâu hay không mà Hoắc Hiên còn mỉm cười.
Mình nghiêm mặt tiếp tục nhìn lén. Mỉm cười? Tốt nhất nụ cười đó là do giận quá mà thành nếu không thì, hừ! Chờ bản cô nương ta xem sẽ tính sổ với anh như thế nào.
"﹟﹡﹠%﹡﹟%﹪﹡. . . . . ." Cũng không biết Từ Âm trả lời bằng thứ ngôn ngữ gì, dù sao thì mình nghe không hiểu, chỉ thấy hai tay ôm eo Hoắc Hiên càng ngày càng siết chặt hơn, khiến đôi mắt mình càn