
Tác giả: Kagen no Ju
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341164
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1164 lượt.
g trừng lớn hơn.
Quá đáng! Quá đáng lắm rồi! Chẳng lẽ chị ấy không biết em chồng không thể động vào hay sao? Thật đáng giận, mình quyết không cho phép người của mình bị sàm sỡ ngay trước mặt mình!
Không phải biểu hiện của một người bị ăn hiếp nha. Một gã lưu manh, một kẻ hưởng thụ, rõ ràng bọn họ có quan hệ chị dâu và em chồng nha. Không nhìn nổi nữa rồi! Cô nương ta không thể nhìn nổi nữa! Vốn tưởng là chỉ có dâm phụ thôi, bây giờ lại biến thành gian phu rồi.
"Rầm!" Vẻ mặt đau buồn phẫn nộ, đẩy mạnh cửa ra, muốn dọa cho đôi gian phu - dâm phụ này.
Không như trong tưởng tượng của mình, hai người họ không hốt hoảng, chột dạ, kinh sợ, thậm chí Hoắc Hiên còn quay đầu lại nhìn rồi cười với mình.
"Quả Quả mau tới đây! Em cũng sờ xem cảm giác thế nào? Nếu thích thì anh sẽ đi mua cho em!"
Tình huống bây giờ cực kỳ quái dị, đôi tay Hoắc Hiên đang đặt trên ngực Từ Âm vẫn không bỏ xuống, lại còn dám mời mình cùng qua đó hưởng thụ nữa.
Cô nương ta không có hứng thú với 3P nha, không có hứng thú chút nào.
Hoắc Hiên nhìn thấy sự đấu tranh mâu thuẫn trên mặt mình, thấy mình đang khó chịu đứng im một chỗ không đến chỗ anh, cuối cùng mới nhận ra vấn đề chính.
Hoắc Hiên cuối cùng cũng chịu cam lòng thu tay về, khoanh tay trước ngực, bĩu bĩu môi với Từ Âm nói: "Còn thất thần cái gì, mau tự giới thiệu về mình cho bà xã ta đi."
"Hừ!" Từ Âm không những không coi thường lời nói của Hoắc Hiên, thậm chí còn kiêu ngạo quay mặt đi chỗ khác.
"Muốn đánh đòn phải không?" Giọng nói Hoắc Hiên trở nên lạnh lùng, tay gõ lên đầu chị ấy.
"Đúng nha!" Đột nhiên Từ Âm tiến sát mặt lại gần Hoắc Hiên, giọng nói ngọt như mật, "Người ta đang chờ anh đánh đòn đây!"
Hoắc Hiên như vậy. . . . . . Từ Âm như vậy. . . . . . Bọn họ giống như bị người ngoài hành tinh chiếm mất thân xác vậy. Thật khủng khiếp! Thật đáng sợ! Hoắc Huyền đâu? Mình cần thêm đồng minh. Hoắc Huyền không lăn nhanh trở về mà quản lý cô vợ của mình đi.
Nhìn hai người trước mặt liếc mắt đưa tình với nhau, mình cảm thấy khó chịu, lặng lẽ lùi về phía sau vài bước. Ai muốn sờ ngực phụ nữ chứ, của mình không sờ đi sờ người khác làm gì? Hoắc Hiên muốn sờ ngực những phụ nữ khác chứ gì.
Hành động của mình khiến cho Hoắc Hiên quýnh lên, vội vàng nói: "Quả Quả, em đừng hiểu lầm!"
Vấn đề là mình có thể không hiểu lầm sao?
"Người này không phải Từ Âm!"
Gì, gì? Cái người này cùng một khuôn đúc với Từ Âm nha, giống nhau như hai giọt nước vậy mà còn bảo không phải Từ Âm thì là ai? Định lừa trẻ con sao?
Hoắc Hiên thấy mình không tin, anh không nói gì chỉ động thủ, kéo mái tóc dài trên đầu Từ Âm xuống.
Hoắc Hiên còn thích kéo tóc người khác sao? Người đó là Từ Âm đấy! Hoắc Hiên không muốn sống nữa phải không? Đợi đến khi anh trai anh về xem anh ấy xử lý anh thế nào.
"Em nhìn hắn đi!"
"Hả? Từ Âm, chị cắt tóc rồi hả?"
"Hừ!"
Phát hiện ra hiệu quả không như mình muốn nên Hoắc Hiên lại tiếp tục kéo. Lần này là kéo khăn quàng cổ của Từ Âm.
Hoắc Hiên, anh đang định làm gì vậy? Đầu tiên là kéo tóc giả, bây giờ thì kéo khăn quàng cổ, chẳng lẽ tiếp theo anh liền trực tiếp kéo quần áo trên người người ta xuống sao? Ồ! Không đúng nha! Có một chuyện kỳ lạ, khăn quàng cổ, chính xác, chính là khăn quàng cổ. Từ lúc trở về đến giờ Từ Âm lúc nào cũng quàng khăn quanh cổ nha.
Mà phía sau khăn quàng cổ có chứa một bí mật. . . . . .
"Trời! Từ Âm, chị không những cắt tóc đi lại còn xuất hiện yết hầu là sao?"
Nghe mình kêu lên, Hoắc Hiên một tay vuốt vuốt tóc giả, một tay nắm lại che miệng cười trộm.
"Người nào nói cho cô rằng tôi là Từ Âm hả?" Cuối cùng Từ Âm cũng chịu để ý đến mình, nhưng —— giọng nói là của đàn ông!
"Trời ơi! Không những tóc cắt ngắn, xuất hiện yết hầu, mà ngay cả giọng nói cũng biến thành giọng đàn ông!" Người này chắc chắn không phải Từ Âm. Chắc chắn không phải. "Chị nói cho em biết Hoắc Huyền hành hạ, bắt nạt chị như thế nào?"
"Ha ha ha!"
Hoắc Hiên không nhịn nổi nữa cười lớn, còn người đứng kia sống chết cũng không nhận mình là Từ Âm thì đang nghiến răng nghiến lợi lườm mình.
"Đã nói với cô, tôi không phải là Từ Âm! Người ta là Từ Nhạc!"
"Nhạc Nhạc ~ mau nói cho chị biết cái áo nhỏ này mua ở đâu thế? Cảm giác thật thích. Cái này cỡ bao nhiêu vậy?" Mình cầm lấy áo nhỏ của Từ Nhạc, không muốn buông tay.
Từ Nhạc đã thay váy, bỏ khăn quàng cổ cùng tay giả ra, thay thế chúng bằng một chiếc áo sơmi, quần jean, ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì, đây là hàng ngoại, cô mua nổi sao? Mà đây là cup D, cho dù tôi có từ bi cho cô thì cô cũng không mặc vừa đâu." Từ Nhạc đúng là một đứa trẻ kiêu ngạo nha.
Với lại, không biết có phải là hàng ngoại không hay là Made in Chane?
"Tôi cũng đâu có ý định mua cho bản thân, đây là hỏi cho Hoắc Hiên thôi." Mình không nổi giận, còn cố tình thân mật với Hoắc Hiên ngồi bên cạnh.
Một khi có bạn trai thì phụ nữ mặc áo nhỏ là vì muốn cho bạn trai mình thích mà thôi. Cảm giác thích thú thì cũng chỉ có bạn trai hưởng thụ, phụ nữ chúng ta đâu