
Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự
Tác giả: Cống Trà
Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015
Lượt xem: 134812
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/812 lượt.
râu nói: "Khi sư phụ ta còn sống từng kể rằng ở phương Tây có một thuật dịch dung gọi là biến thân thuật, nam nhân học được thuật này vào lúc khẩn cấp sẽ uống một loại thuốc tương tự như Nhuyễn cốt tán, chỉ trong nháy mắt là có thể biến thành cô gái yêu kiều quyến rũ, dùng sắc đẹp lừa gạt kẻ địch. Niêm Hoa Tăng có thể mọc ra tóc và ngực, không chừng là dùng thứ thuốc này. Chỉ là, có vẻ bên ngoài giống nữ nhân nhưng cũng không phải thật sự là nữ nhân, nếu gần gũi nữ nhân hắn vẫn có thể khiến họ mang thai."
Huyền Dương Tử nghe vậy nói: "Quan chủ nói vậy, nghĩa là Niêm Hoa Tăng là nam căn bản không hề biến đổi, vẫn giống như lúc trước?"
"Tất nhiên, nếu căn bản có thể thay đổi, vậy chẳng phải thành chân chính nữ nhân? Nếu thế gian có thuật kì diệu như vậy còn cần thần tiên làm cái gì?" Quan chủ nói xong lại nói tiếp: "Nhưng sư phụ ta cũng từng nói, thuật này vạn người luyện tối đa cũng chỉ có một người thành công, từ đó đến nay, lão phu chưa từng thấy có người luyện được, tưởng biến thuật này đã trở thành truyền thuyết, không ngờ Niêm Hoa Tăng lại luyện thành, người này hẳn là một thiên tài!"
Huyền Dương Tử nói: "Hắn đã hại không biết bao nhiêu hoàng hoa khuê nữ, tâm bất chính, đợi tiểu bối hỏi được tung tích sư phụ cùng sư muội xong, dù hắn có là thiên tài cũng không lưu lại."
Phó tướng tuy thấy Huyền Dương Tử rời đi cũng không lo lắng, Thành vương gia cùng Thành vương phi còn đang ở trên tay Thân tướng quân, Nhị gia sao có thể bỏ trốn? Quả nhiên chờ một lát, liền thấy Huyền Dương Tử trở về .
Huyền Phi Tử kéo Huyền Dương Tử đến một góc khuất, lặng lẽ hỏi: "Sư huynh, Quan chủ nói như thế nào?"
Huyền Dương Tử nói: "Quan chủ cũng không giải thích được, trước mắt chúng ta cứ tìm cách khiến dâm tăng nói ra tung tích sư phụ cùng sư muội đi đã, xong rồi hãy tính sau."
Lúc này đã tới trạm dịch, phó tướng sắp xếp chỗ nghỉ chân, để Đan Nữ và Huyền Dương Tử cùng ngủ ở một gian phòng.
Huyền Dương Tử vào phòng, đầu tiên cũng ngẩn ra, sau đó lại nghĩ, để dâm tăng ngủ một mình một phòng, nhỡ nửa đêm dâm tăng bỏ trốn hoặc bị người giết, bấy giờ bọn hắn biết đi đâu hỏi thăm tung tích của sư phụ cùng sư muội? Vì vậy, thoải mái đồng ý.
Đan Nữ thấy Huyền Dương Tử đi vào cũng thở ra một hơi. Hiện tại chính mình không một xu dính túi, thân thể lại mềm nhũn muốn đi cũng không đi được, nếu một mình một phòng, chẳng may xảy ra chuyện gì, ai tới cứu đây? Nghe nói nơi này mật thám giặc Kim vẫn đang ẩn nấp xung quanh, nếu chính mình bị giặc Kim bắt đi, lúc ấy còn có đường sống sao?
"Ê, lão đạo, ta muốn uống trà!" Đan Nữ giọng nũng nịu hô Huyền Dương Tử một tiếng.
Huyền Dương Tử liếc nàng một cái nói: "Dâm tăng, muốn uống tự đi mà rót, không có chân hả?"
Đan Nữ uất ức, vừa khóc vừa nói: "Người ta nhũn như sợi bún, đi một bước liền ngã."
Huyền Dương Tử hừ một tiếng, cuối cùng lấy lá trà Quan chủ đưa, pha một chén mang đến bên giường đưa cho Đan Nữ.
Đan Nữ xếp gối làm chỗ tựa ngồi dậy, vươn tay yếu ớt đỡ lấy chén trà.
Huyền Dương Tử hơi nhíu mày, sợ đổ nước trà ra giường, đành phải ngồi xuống bên cạnh, đưa chén trà đến bên miệng Đan Nữ.
Đan Nữ mới chạm môi vào mép chén, lập tức giật lại, gắt giọng: "Nóng, ngươi giúp ta thổi đi!"
Huyền Dương Tử không chút thay đổi nhìn Đan Nữ, Đan Nữ dũng cảm đối mặt với hắn, tiếp tục làm nũng, nhỏ nhẹ nói: "Thổi một tý thôi mà!"
Huyền Dương Tử cụp mắt, thổi thổi vài cái lại đưa chén trà đến bên miệng Đan Nữ.
Lúc này Đan Nữ cũng nghe theo uống một ngụm, lại thấy trà không ngon nhíu mày nói: "Vừa đắng vừa chát, chẳng có tý hương vị gì cả, thế này cũng gọi là trà à?"
Huyền Dương Tử lạnh lùng nói: "Bây giờ đang lúc chiến tranh, có trà để uống là tốt lắm rồi, ngươi còn chê bai cái gì?"
Đan Nữ lại uống thêm một ngụm, rốt cuộc lắc đầu nói: "Không uống nữa, cho ta một chén nước trắng."
Huyền Dương Tử không để ý, tiếp tục đưa trà đến miệng nàng, còn hơn nửa chén không uống, lãng phí.
Đan Nữ bị buộc, bĩu môi chu miệng, cuối cùng vẫn uống hết chén trà.
Huyền Dương Tử để chén lại bàn, gọi người mang nước vào, chuẩn bị tắm rửa.
Đan Nữ xem trong phòng ngay cả một tấm bình phong cũng không có, không khỏi nghi hoặc nói: "Ngươi chuẩn bị tắm rửa trước mặt ta?" Nói xong hai má nổi lên hai đóa hoa hồng.
Huyền Dương Tử thầm oán, gã dâm tăng này thật nghĩ rằng uống thuốc mọc ra tóc với bộ ngực liền thực sự là nữ nhân đấy. Còn đỏ cả mặt?
Thấy Huyền Dương Tử không đáp, Đan Nữ nghiêng người nằm xuống, hừ, hắn tắm việc hắn, ta không xem là được.
Đợi người trong trạm dịch mang nước vào rồi đi ra xong, Huyền Dương Tử quay lưng về phía Đan Nữ, cởi đạo bào, chuẩn bị bước vào thùng tắm.
Đan Nữ nghe được âm thanh, nhịn không được hé một mắt ra, vừa nhìn một cái liền bật cười, buột miệng nói: "Ê, lão đạo, cái bớt trên mông kia của ngươi thật giống hình một con chó nhỏ."
"Câm miệng!" Huyền Dương Tử nghe thấy tiếng nói nũng nịu, lại nghĩ đến giọng nói này là của tên bất nam bất nữ Niêm Hoa Tăng, liền cảm thấy buồn nôn, bất ngờ quay đầu quát một ti