
Người Yêu Hai Mặt Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Cống Trà
Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015
Lượt xem: 134804
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/804 lượt.
ếng.
"Á!" Đan Nữ giật mình hét lên, hai mắt vội nhắm chặt.
Hừ! Huyền Dương Tử bước vào thùng tắm, bắt đầu cẩn thận lau rửa.
Đan Nữ nghe thấy tiếng nước róc rách hồi lâu mà Huyền Dương Tử vẫn còn chưa xong, liền lại mở mắt, nói thầm: "Ngươi tắm rửa hay là lột da vậy?"
Huyền Dương Tử không thèm để ý tới nàng, tiếp tục tắm táp, hồi lâu sau mới quàng khăn tắm bên hông bước ra khỏi thùng tắm.
Dưới ánh nến mập mờ, Đan Nữ nhìn cơ ngực rắn chắc của Huyền Dương Tử, không khỏi tán thưởng nói: "Lão đạo, ngươi mặc quần áo trông gầy, không ngờ cởi ra liền có thịt ha!"
Huyền Dương Tử thấy Đan Nữ mê đắm nhìn, vô tình đi qua thổi tắt nến, đợi trong phòng tối om, mới tháo khăn lau người mặc quần áo.
Trong phòng tối như hũ nút, Đan Nữ ngược lại mở to hai mắt, nhìn vào chỗ Huyền Dương Tử đang đứng nói: "Ta có thể nhìn rõ trong bóng tối, ta nhìn thấy, ahem, thật lớn nha!"
Huyền Dương Tử có chút căm tức, dâm tăng, ngay cả bản đạo trưởng cũng muốn câu dẫn, quá vô liêm sỉ!
Huyền Dương Tử mặc áo choàng, lại thắp nến nhìn xung quanh căn phòng, trong phòng chỉ có một cái giường, hắn cảm thấy bản thân không cần vô duyên vô cớ ngủ dưới đất, liền đi thẳng đến giường, ẩy Đan Nữ nói: "Nằm lùi vào trong, quay mặt vào tường, cấm quay ra đây!" Nói xong lên luôn giường, để nguyên quần áo đi ngủ.
Đan Nữ có chút kinh sợ, tưởng lão đạo này tính tình cổ hủ sẽ nằm ngủ trên sàn, không nghĩ tới hắn thực sự. Lên. Giường.
Đan Nữ hết kinh ngạc liền uất ức, rõ ràng bản thân là hoàng hoa khuê nữ, cứ như vậy bị bắt lên giường với lão đạo? Càng nghĩ càng bực mình, nàng phùng má thở hổn hển.
Huyền Dương Tử nghe thấy Đan Nữ thở dốc, nghiêng người quay sang, trừng mắt nói: "Dâm tăng, muốn gì?"
Đan Nữ giật mình kinh sợ, cuộn chăn lăn đến dính sát vào vách tường như thằn lằn, yếu ớt nói: "Không gì cả."
"Cho ngươi mười lá gan cũng không dám." Huyền Dương Tử liếc mắt khinh thường nhìn Đan Nữ một cái, quay mặt ra phía ngoài, nhắm mắt ngủ.
Do đi đường sóc nảy cả ngày, thân mình Đan Nữ lại yếu nhược, nằm một lúc mệt mỏi liền kéo đến, cũng nhắm mắt ngủ.
Ngày thứ hai bọn họ vừa rửa mặt chải đầu xong bước ra khỏi cửa phòng, liền thấy các sư huynh đệ đồng loạt nhìn họ, nháy mắt đầy mờ ám. Huyền Phi Tử kéo Huyền Dương Tử hỏi: "Đại sư huynh, huynh kiểm tra Niêm Hoa Tăng chưa? Như thế nào?"
Huyền Dương Tử hất tay Huyền Phi Tử, ho khan một tiếng nói: "Không thấy rõ."
Huyền Phi Tử liền vẻ "ta đã hiểu", cười hì hì tránh ra .
Huyền Dương Tử: Ngươi biết cái gì?
Huyền Phi Tử: Giữa đêm khuya song tu kiều diễm, làm sao nhớ được mà nhìn cho rõ ràng đâu?
Chậm hơn một chút, các sư huynh đệ liền biết Huyền Dương Tử đã cùng Đan Nữ song tu, Huyền Tùy Tử có chút ngây thơ, còn quay sang hỏi Huyền Phi Tử: "Nhị sư huynh, thật ra, thuật song tu chủ yếu là tu luyện cái gì ?"
Huyền Phi Tử vô cùng đứng đắn nói: "Là hai người cùng nhau tu luyện, sau khi hoàn thành sẽ phi thăng."
Huyền Tùy Tử giật mình nghiêm túc nói: "Hóa ra là vậy! Sư huynh, chúng ta cũng cùng song tu thôi!"
Huyền Phi Tử đang uống nước, suýt nữa thì sặc, vội nói: "Đi đi, tìm Quỳ Phiến song tu, đừng có tìm ta."
"Quỳ Phiến cũng có hiểu đâu." Huyền Tùy Tử nói thầm một tiếng, quay đầu đi tìm Đan Nữ nói chuyện.
Sau nửa tháng bôn ba, đoàn người cuối cùng tới kinh thành.
Vào thành, Huyền Dương Tử cùng mọi người mới biết được phó tướng mô tả giặc Kim phá thành cực kì rút gọn. Kinh thành rõ ràng trải qua một phen cướp bóc phá hủy, nơi nơi tường đổ gạch gẫy, trong không khí mang mùi khói khét lẹt và còn phảng phất cả mùi máu tươi.
Dù là Huyền Dương Tử đã chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt vẫn xanh mét. Huyền Tùy Tử ngửi thấy mùi máu tươi, nhớ tới chuyện cũ, ngã ngồi xuống góc tường nôn mửa.
Đan Nữ mỗi ngày uống trà Huyền Dương Tử pha, đã có thể đi lại bình thường, thấy vậy đi xuống xe ngựa, yên lặng đến sau Huyền Tùy Tử đưa cho hắn một cái khăn tay nói: "Lau đi!"
Huyền Tùy Tử không nhận khăn tay, lấy mép áo của mình lên lau qua loa, kéo Đan Nữ nói: "Tỷ mau về xe ngựa, chỗ này bẩn lắm, lại mùi nữa."
Huyền Phi Tử yên lặng nhìn sang, quay đầu nói với Huyền Dương Tử: "Đại sư huynh, Niêm Hoa Tăng sau khi song tu với huynh, nhan sắc càng ngày càng say lòng người a!"
Huyền Dương Tử cũng nhìn về phía Đan Nữ, thấy nàng lông mày như trăng lưỡi liềm, mắt như thu thủy, môi không điểm son cũng đỏ, eo thon mềm mại như cành liễu, dáng người yểu điệu thướt tha, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Quan chủ không phải nói uống lá trà kia xong sẽ bớt kiều mị, không thể mê hoặc người khác nữa cơ mà? Nhìn dâm tăng xem, càng ngày càng kiều mị, còn cứ tiếp tục như vậy, hắn thành nữ nhân thật mất!
Đan Nữ thấy Huyền Dương Tử nhìn mình, càng cố tình tỏ vẻ mê người. Ta cứ kiều mị đấy, làm gì được nhau?
Huyền Dương Tử cụp mắt, phẫn nộ quát Huyền Phi Tử: "Lần sau không được mua quần áo bò sát người cho hắn nữa, mặc vào như yêu tinh ấy. Nếu có bao tải, chùm cho hắn một cái."
Càng