
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341283
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1283 lượt.
>Điện thoại di động của cô ấy vẫn trong trạng thái mở, nhưng không có nghe điện.
Cô ấy không muốn gây thêm phiền phức cho tôi, có lẽ cũng không đến tìm Như Yên bọn họ. Trừ khi quay lại Nam Kinh.
Tôi rất nhanh phủ định giả thuyết này, lúc trước Trình Anh muốn đi Bắc Kinh nên gia đình rất vui mừng, dựa theo tính khí quật cường của cô ấy, tuyệt đối sẽ không trở về lúc này.
Còn có chỗ nào để đi đây. Tôi lo lắng đổ đầy mồ hôi. Nhìn tình hình hôm qua của cô ấy, ở một mình sẽ rất khó khăn.
Tôi lập tức đến phòng làm việc của Ariel, yêu cầu xin phép, mặc dù cô ấy bụng đầy nghi vấn, nhưng vẫn kí tên vào giấy xin phép nghỉ.
Gọi điện liên lạc Liễu Như Yên, cô ấy nghe kể sự tình từ đầu đến cuối, cũng nóng nảy, xung phong gia nhập hàng ngũ tìm kiếm Trình Anh.
Một mình tôi đi bộ như linh hồn lang thang trên khắp đường phố, có thể nghĩ đến nơi nào là đi ngay, nhưng có điều tốn công vô ích.
Tôi không thể nghỉ ngơi, bước chân một khi dừng lại bắt đầu tăng vận tốc đi tiếp, đầu óc nghĩ ngợi lung tung, tưởng tượng ngàn vạn khả năng, cho đên khi làm chính mình sức cùng lực kiệt, mới tìm một cửa hàng giải khát ngồi xuống.
Điện thoại gọi đến đều là của Trần Vũ Hoa, là số công ty, còn có số di động của anh.
Nhanh chóng gọi lại, điện thoại reo vài hồi được nhận, “Diệp Tử, em ở đâu? Anh tìm em cả ngày”.
Tôi đang mệt mỏi, giọng nói cũng thều thào, anh lập tức chú ý đến, “Diệp Tử, em đừng đi đâu, anh sẽ đến ngay”.
Đã bao lâu rồi không có người nói những lời quan tâm đến tôi như vậy, đã bao lâu rồi không có người chia sẻ những bất lực sợ hãi đến tôi như vậy, nỗi cảm động nhè nhẹ thấm dần vào tim, làm cơ thể trở nên ấm áp hẳn.
Lúc Trần Vũ Hoa chạy vào cửa, còn xô vào nhân viên bưng trà, anh ấy vẫn luôn tao nhã, tôi chưa từng thấy anh có thái độ gấp gáp như thế.
“Diệp Tử”, còn chưa ngồi xuống, anh đã vội vã gọi tên tôi.
Tôi vẫn chưa hiểu tình hình, bối rối hỏi: “Thế nào?”.
“Em mất tích một ngày, điện đến công ty em không ở đó, điện đến di động lại không người nghe, ngay cả … “. Anh dừng lại, “Diệp Tử, anh rất lo lắng cho em”.
Tôi mỉm cười, “Em chỉ đi tìm Trình Anh”.
Anh không đợi tôi nói tiếp, nắm lấy tay tôi, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thật sâu vào mắt tôi.
Tôi bị anh nhìn làm tay chân luống cuống, vô tình sờ lên mặt, “Mặt em có gì bẩn sao ?”.
Anh lắc đầu, nhẹ nói : “Em không có gì cả”. Anh như nhẹ thở ra, tôi cảm thấy biểu hiện hôm nay của anh có chút kì lạ.
“Người có chuyện là Trình Anh, không phải em”. Tôi bị hồ đồ rồi, tôi thì có thể có chuyện gì được.
“Anh biết, anh biết”. Anh ấy biết cái gì ?
Tôi đơn giản thuật lại : “Sáng nay Trình Anh không nói gì mà đi, em và Như Yên phân công nhau tìm kiếm, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì”.
“Thì ra là như vậy”.
“Anh nghĩ em sẽ thế nào ?”.
” Không có gì “. Anh vỗ vai tôi, “Cô ấy có thể về trường học hay không ?”.
“Sao có thể về trường học được ? Kí túc xá sớm có sinh viên mới vào, cô ấy không có chỗ ở”. Tôi hiểu.
“Có lẽ chỉ là nhớ lại”.
“Anh nói rất đúng, em sẽ đến trường”.
Anh nhanh nói : “Anh đi cùng em”.
Tôi gật đầu, Trần Vũ Hoa làm việc cẩn trọng, lại nghĩ chu đáo, có anh ấy giúp tôi thì không gì tốt hơn.
Lại kẹt xe, tôi trước giờ chưa từng ghét tình trạng giao thông ở Thượng Hải hơn lúc này.
“Đừng gấp”, Trần Vũ Hoa nhìn bộ dạng buồn bực của tôi, nhẹ nhàng an ủi tôi.
Tôi cũng biết lúc này gấp gáp là vô ích, còn dễ làm hỏng việc, nhưng tôi vẫn không kiên nhẫn được.
Không dễ dàng gì mới tránh được đoạn đường đông đúc vậy, lúc rẽ vào con đường nhỏ yên tĩnh, chuông điện thoại của tôi reo lên, tôi nhận điện.
“Xin hỏi có phải Diệp Tử tiểu thư không ?”. Là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.
“Là tôi”.
“Trình Anh là gì của cô ?”.
Tôi ngạc nhiên, nhanh chóng trả lời : “Chúng tôi là bạn tốt của nhau. Xin hỏi, cô ấy giờ ở đâu ?”.
Đối phương nói ngắn gọn tình hình : “Cô ấy cắt cổ tay tự sát, đã được đưa đến bệnh viên, bây giờ vẫn đang cấp cứu”.
Tôi gần như không nắm vững điện thoại của mình, đột nhiên cảm thấy khó thở, đầu ong ong chấn động.
“Diệp Tử tiểu thư … “.
Tôi nỗ lực ổn định hô hấp, cố gắng giữ tỉnh táo, bình tĩnh nói : “Trình Anh giờ ở bệnh viện nào ?”.
Khẩu khí anh ta lịch sự nhưng nghiêm trọng, “Bệnh viện RJ, tôi họ Nghê, ở cục Cảnh sát thành phố, tôi kiểm tra trên điện thoại di dộng của cô ấy thấy được cô là người cuối cùng nói chuyện với cô ấy, cho nên có một số thông lệ điều tra cần cô hợp tác”.
Tôi vô lực gật đầu, “Tôi sẽ đến ngay”.
Kết thúc cuộc gọi, tôi nói với tài xe : “Đến bệnh viện RJ”.
Trần Vũ Hoa cầm tay tôi, nghiêm túc nói : “Diệp Tử, Trình Anh sẽ không có chuyện gì đâu. Em đừng lo lắng quá”.
Tôi lúc này mới phát hiện mình sớm đã bật khóc, hai tay run lạnh. Trần Vũ Hoa trước ôm hai vai tôi, thấy tôi cả người run rẩy, anh dứt khoát ôm chặt tôi vào lòng, cằm tựa lên trán tôi : “Có anh ở đây, mọi chuyện đều có anh, em không phải sợ”.
Tôi dựa đầu vào trước ngực anh, nghe nhịp tim trầm ổn của anh, cảm giác thật an tâm.
Tôi rất muốn có ngườ