Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Tác giả: Tiêu Bạch Luyện

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341079

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1079 lượt.

kia mang Bạch Luyện đi. Chính Bạch Luyện đã đồng ý với cậu, chỉ là Bạch Luyện của mình cậu mà thôi.
Tâm tình của Tần Mặc Nhiên ngược lại với Trăn Sinh. Sau khi rời khỏi nhà họ Ân thì đáy lòng buông lỏng được khá nhiều, cứ thế rời đi, vì anh cũng đủ sự thức thời. Vốn anh là một thế lực ở bên ngoài, cứ như thế cùng với thế lực ở địa phương này trực tiếp tranh đấu thì không được lợi chút nào. Hơn nữa, họ Ân mặc dù không phải xã hội đen nhưng lại có ảnh hưởng lớn đến xã hội đen ở Hồng Kông. Bứt dây động rừng. Nên tạm thời cứ phải nhịn xuống đã.
Không gặp được thì không gặp được, ngày không thấy được, nhưng đêm thì ai có thể ngăn anh đi tìm người đẹp? Anh hiện tại không chờ đợi được để thấy được nét mặt khiếp sợ của Tô Ca rồi. Đến lúc đó anh nhất định phải đánh vào mông cô mất cái. Cái đầu của người chuẩn bị leo tường nghĩ như thế đó..
Nhưng nếu như để những người sung bái tác phong mạnh mẽ của Tần Mặc Nhiên biết được anh vì phụ nữ mà nửa đêm leo tường nhà người ta. Hình tượng chắc chắn sẽ sụp đổ.
Hiên Mộc cùng Vân Nam đến khu vực Sài Gòn, nơi Vân Nam chọn là một nhà hội họp kiểu Nhật, người cũng là anh ta hẹn ra. Liễu Miên nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, xinh đẹp thành thục, đôi mắt thâm thúy, trong đó tràn đầy tình ý nhìn thẳng vào đám đàn ông, hai người đàn ông Vân Nam đem đến đã lộ ngay ra bộ dáng thèm thuồng, nhưng khi nhìn đến Hiên Mộc có vẻ chán ghét, lại nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, thu lại sự lạnh lùng trong con ngươi. Hiên Mộc đi thẳng vào vấn đề:
"Cô Liễu, xin hỏi cần điều kiện như nào cô mới hợp tác với chúng tôi? "
Cần phải biết là Sài Gòn là nơi giao dịch vũ khí thường xuyên nhất, mà Hiên Mộc cùng Tần Mặc Nhiên đi chuyến này cũng chính vì sự giao dịch vũ khí này.
"Cô Liễu" ? Đã rất lâu rồi không có ai gọi cô như vậy đấy, Liễu Miên nghe thế, trong lòng xôn xao. Đầu tiên cô nhàn nhạt nhìn Vân Nam, chỉ thấy anh ta đang uống rượu, bộ dáng như muốn xem kịch vui, cô quay đầu đi, đôi mắt quyến rũ không kiêng kỵ gì dừng lại ở trên người Hiên Mộc. Lúc lâu sau đôi môi đỏ mọng nũng nịu cười nói:
"Chỉ cần anh đi theo tôi, sau này giao dịch vũ khí ở Sài Gòn liền cho anh quản lý tất, có được không?






Giờ phút này, mọi người ở trong phòng đều tập trung mắt nhìn Hiên Mộc, nhất là hai người thủ hạ được Vân Nam mang theo. Quả thật ánh mắt nhìn như muốn thiêu đốt thành một cái lỗ lớn trên người Hiên Mộc. Từ đầu tới cuối, Hiên Mộc chỉ cười nhạt, cũng không nổi giận. Cặp mắt trong suốt như tuyết ngọc nhìn người kia chăm chú một hồi lâu, rồi sau đó khẽ mĩm cười nói:
“Cô Liễu thật thích nói chơi.”
Vẻ mặt thản nhiên như vậy thật đúng là chọc giận tới Liễu Miên, chỉ nghe cô nàng không cam lòng nói:
“Ai nói là tôi đang nói đùa? Tôi nói thật. Thế nào, lẽ nào Ngọc Ảnh anh thấy rằng ở chung cùng một chổ với người đàn bà như tôi mất mặt lắm à?”
Nghe vậy, Hiên Mộc cười nhạt, lông mày khóe mắt đều lộ ra một vẻ ấm áp, rồi nghe anh nói :
Nhìn anh? Nhưng anh có thể làm được chuyện gì? Vẻ mặt Vân Nam không hiểu, Hiên Mộc cũng không nói thẳng, chỉ là trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Như thế xem ra, đây vốn là vấn đề khó khăn nhưng bây giờ đã không cần để ý quá nhiều. Hơn nữa, anh không tin người đàn bà như Liễu Miên lại có thể nhịn không hành động.
Lúc Hiên Mộc trở lại khách sạn, Trần Lê đang mĩm cười nhìn anh, nhưng không biết vì sao, anh lại có cảm giác nụ cười của cô có vài phần miễn cưỡng, trong lòng không được thoải mái. Anh bước nhanh đến bên cạnh cô, ôm cô nói :
“ Làm sao vậy? Thân thể không được thoải mái à? ”
“ Không có, làm sao có thể. ” Trần Lê không nói lời nào, chỉ là xoay người về hướng của Hiên Mộc, dựa sát vào một chút. Trong lòng có cảm giác hạnh phúc, thật ra thì chỉ cần người đàn ông này vẫn còn ở bên cạnh mình, vậy tất cả những chuyện đã xảy ra đều không quan trọng, cô sẽ tiêu hủy tất cả những lá thư cùng những thứ bẩn thỉu đã nhận được ngày hôm nay. Hiên Mộc chỉ là Hiên Mộc của một mình cô mà thôi.
Tần Mặc Nhiên đợi cho bóng đêm buông xuống rồi mới tiến vào nhà họ Ân. Theo như sự quan sát kỹ lưỡng của mình lúc ban ngày, cùng với tin tức hồi báo của người phụ trách theo dõi, anh sớm biết buổi tối Tô Ca sẽ nghĩ ngơi ở đó. Ánh trăng sáng tỏ, thân là một lão Đại xã hội đen thế mà lúc nào lại bò trên tường như con thằn lằn, đi vào phòng cô gái mà mình yêu thích bằng đường cửa sổ, giống như nhiều năm trước, gõ nhẹ lên cửa sổ của cô ba cái. Khi đó, cô sẽ như con chim nhỏ lật đật chạy tới, lôi kéo anh lanh chanh lách chách nói :
“ Tần Mặc Nhiên, sao hôm nay cậu lại tới trễ như thế. ”
Nhớ tới nét mặt khẩn trương giống sẳn sàng chuẩn bị khăn gói cùng người yêu bỏ trốn của cô năm đó, gương mặt lâu nay lạnh lùng của anh không kìm chế được mà nở một nụ cười. Khi đó, lúc nào anh cũng chê cười cô ngu ngốc, lại lắm lời. Vậy mà trên thực tế, anh thật thích cô như vậy, thích một cách công khai, sẳn lòng nghe theo cô mọi chuyện, xem cô như là công chúa cưng chìu trong tay. Nhưng cho đến khi chuyện kia xảy


The Soda Pop