
Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm
Tác giả: Tuyết Mặc
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 134556
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/556 lượt.
u sợ, nhưng nếu mình không xuống người lớn sẽ mắng mình. Lúc đó, cậu lại có thể cầm sách vở ngồi ở bờ ruộng bên cạnh nhàn nhã đọc sách. Khi ấy mình đã nghĩ, tại sao cậu lại may mắn đến vậy?”.
Diệu Ngọc nói xong lại uống một ngụm rượu, mỉm cười nhìn Giản Tình, tiếp tục nói: “Nhưng mà xem ra cậu đúng là rất may mắn, tìm được đối tượng tốt thế này, hy vọng cậu sẽ quý trọng thật tốt”.
Nghe xong lời của cô, trong lòng Giản Tình có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô thở dài, “Mình sẽ quý trọng”.
“Lần này chuyện chúng mình đến nhờ Phương tổng chắc cậu cũng biết. Thật ra chúng mình không được tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu, Chu Dịch vừa lên làm quản lí đã gặp nhiều sóng gió, chức vụ vẫn chưa ổn định, cho nên chúng mình rất cần Phương tổng giúp đỡ, hy vọng cậu có thể nói giúp mình”.
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Diệu Ngọc, Giản Tình mềm lòng. Chuyện công việc, cô không muốn làm ảnh hưởng đến quyết định của Phương Khiêm, Phương Khiêm cũng đã nói phải chờ anh tìm hiểu rồi mới quyết định sau. Cơ hội cô giúp được không lớn, nhưng cô vẫn an ủi đáp lại, “Cậu yên tâm, mình sẽ cố gắng nói với anh ấy”.
“Tiểu Tình, Tiểu Khiêm say, con mau đỡ nó về phòng”. Mẹ Giản Tình vội vàng gọi cô.
Lúc này Giản Tình mới phát hiện mình không để ý một lát mà anh đã uống say? Cô vội vàng bước lên đỡ anh, Giản Diệp cũng phụ một tay. Hai chị em hợp sức đưa Phương Khiêm về phòng. Đuổi khéo Giản Diệp ra khỏi phòng, Giản Tình mới tìm được cơ hội ở cùng với Phương Khiêm.
“Vợ à…” Anh đang say nằm trên giường, đột nhiên mở to mắt gọi.
Giản Tình sợ hãi, “Chẳng phải anh uống say ư?”.
Phương Khiêm uể oải chống người lên, cười quỷ quyệt, “Uống bia sao say được”.
“Anh giả vờ”.
“Không giả vờ sao có cơ hội ở cùng em”. Phương Khiêm dang tay, tóm cô vào trong lòng.
“Anh gian quá!”. Cô gái nhỏ trong lòng anh vừa cười vừa mắng yêu.
“Vợ à…” Anh lại dùng giọng nam trầm ấm gọi cô một lần nữa.
Giản Tình im lặng nghe, khóe miệng nở một nụ cười thật hạnh phúc, rất rất lâu sau, cô cũng cúi đầu gọi một tiếng, “Chồng à”.
“Vợ à, anh yêu em…!”. Anh lại dùng giọng nam trầm ấm gọi cô một lần nữa.
Giản Tình im lặng nghe, khóe miệng nở một nụ cười thật hạnh phúc, rất rất lâu sau, cô cũng cúi đầu gọi một tiếng, “Chồng à, em cũng yêu anh”.
Ra mắt
Edit: Bi
Hôm nay, Giản Tình bắt chuyến xe sớm quay về thành phố S, 9h là đã đến nơi. Mặc dù Tết đã qua, nhưng dòng người quay về đông nghìn nghịt nên mới chỉ đứng một lát ở bến xe, Giản Tình đã hết hồn trước biển người mênh mông. Xách theo một ít hành lý đơn giản, cô chen lấn một cách khó khăn để ra khỏi bến xe.
Lần này đi về, Giản Tình không báo cho Phương Khiêm biết, một là vì không muốn quầy rầy anh làm việc, hai là vì muốn dành cho anh một sự bất ngờ.
Phương Khiêm về thành phố S từ mùng năm, còn Giản Tình đợi hết phép mới về, số ngày hai người xa nhau đã sắp lên đến con số mười. Mười ngày này, Giản Tình đã ngập chìm trong nhung nhớ. Hơn nữa một ngày trước khi Phương Khiêm đi, hai người vừa mới đính hôn. Vừa hạnh phúc đã phải chia xa, điều này làm cho kì nghỉ của cô càng thêm buồn chán. Ngay cả mẹ cô cũng dễ dàng nhìn ra tâm sự của cô, bèn khuyên cô nên quay về thành phố S trước hai ngày.
Giản Tình cười gật đầu, “Có một chút”.
Anh dựa lưng vào ghế sofa, vẫy tay gọi cô. Giản Tình ngoan ngoãn đến ngồi cạnh anh, cúi người xuống, đầu dựa vào ngực anh, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở quen thuộc trên người anh.
Anh nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, làn môi hơi lạnh khẽ cọ xát lên môi cô, “Nhớ anh không?”.
Giản Tình nhìn thẳng vào đôi mắt sắc nhọn của anh, nhẹ nhàng đáp: “Rất nhớ”.
Nỗi nhớ nhung đến tột độ này chẳng thể biểu đạt được bằng bất kì một thứ ngôn ngữ nào, mà chỉ có thể ôm chặt lấy nhau, an ủi lẫn nhau. Với loại tình yêu nam nữ cuồng nhiệt, hôn môi cũng là một biện pháp để giảm bớt tương tư. Môi kề môi, đầu lưỡi giao hợp, quấn lấy nhau, trao cho nhau thứ tình cảm ấm áp. Nếu có thể, nụ hôn sẽ cứ thế kéo dài đến vô tận.
Lúc nụ hôn nóng bỏng của Phương Khiêm ngừng lại, Giản Tình đã thở hổn hển, nhưng trong lòng có một giọng nói gào thét. Không đủ, một nụ hôn vẫn không đủ…
Ánh mắt hai người giao nhau, trao cho nhau cảm xúc của mình trong im lặng. Ngay sau đó, Giản Tình đã bị anh bế lên, đi vào phòng ngủ.
Có lẽ, dục vọng nguyên thủy nhất mới có thể bộc lộ hết nỗi nhớ nhung trong lòng.
Lúc vật to lớn của anh đi vào nơi chật hẹp của cô, Giản Tình mới có thể khẳng định một điều: Đời này, cô mãi mãi không thể rời khỏi anh.
Anh ngang ngược xâm lược, tư thế không ngừng biến hóa, va chạm quá mức mạnh mẽ, làm cho Giản Tình không kịp thích ứng, chỉ có thể khẽ rên rỉ từng đợt đứt quãng.
Một lần rồi lại một lần, cả người Giản Tình đã run rẩy, nhưng anh không hề có dấu hiệu muốn dừng lại. Chỗ cơ thể bị ma sát đã trở nên nên nóng rực, ẩm ướt. Dịch mật cứ thế tuôn ra làm ướt đẫm cả ra trải giường. Thân thể anh đổ mồ hôi như mưa, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt cháy bỏng trà