
Tác giả: Tuyết Mặc
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 134550
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/550 lượt.
em”. Phương Khiêm ở đầu kia điện thoại an ủi cô.
Giản Tình cảm thấy bàn tay cầm điện thoại đang run lên từng chặp, “Bà… biết chúng ta đính hôn rồi sao?”.
“Ừ, anh đã báo cho ba mẹ”.
“Vậy khi nào chúng ta đi gặp họ?”. Chuyện phải đến thì sẽ đến, dù sao cũng không trốn tránh mãi được. Giản Tình tự cổ vũ mình.
“Tan tầm chúng ta đến thẳng nhà ba mẹ. Anh đã mua cho em mấy bộ lễ phục rồi, lát nữa sẽ đưa em đi thử”.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Tình ngồi thừ người. Đi ra mắt cũng phải mặc lễ phục đàng hoàng, ba mẹ anh là người nghiêm túc đến vậy ư? Về sau cô phải ở chung với họ như thế nào? Nghe nói nhà những người lắm tiền có rất nhiều chuyện phức tạp, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người thuộc giới xã hội thượng lưu, thật sự cô có thể ứng phó được sao?
Cứ nghĩ đến tương lai sau này, Giản Tình lại cảm thấy nhụt chí.
Lúc tan tầm, Phương Khiêm đưa cô đi thử quần áo, rồi đi trang điểm, cho đến khi cô trở nên hoàn mỹ không tỳ vết, Phương Khiêm mới lái xe thẳng hướng về nhà họ Phương.
Suốt dọc đường, Giản Tình lo lắng không biết phải nói gì, cô chỉ mím môi ngồi đờ đẫn, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Phương Khiêm cũng nhận ra cô đang căng thẳng. Lúc dừng xe ở cửa lớn nhà họ Phương, anh kéo cô vào lòng dỗ dành, “Đừng sợ, tất cả đã có anh”.
Giản Tình gật đầu. Đúng vậy, cho dù không tin tưởng bản thân, cũng phải tin tưởng người đàn ông của mình. Nghĩ được như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nãy giờ vẫn căng cứng, cuối cùng đã nở một nụ cười.
Ra mắt
Edit: Bi
Nơi ở của nhà họ Phương là một khu biệt thự nằm ở vùng ngoại ô thành phố S. Đó là một tòa biệt thự cổ kính, cấu trúc khá khác biệt so với các khu biệt thự ngày nay. Biệt thự được xây dựa theo thế núi, giữa các tòa nhà đều có một vườn cây nhỏ, khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào chốn ẩn dật nhàn nhã.
Đợi cửa lớn mở ra, Phương Khiêm lái xe vào rồi chạy thêm một đoạn ngắn nữa. Giản Tình dù đang rất căng thẳng nhưng vẫn bị thu hút bởi các loại hoa cỏ hiếm thấy, đa dạng nơi đây.
Giản Tình nhìn hoa cả mắt, quay sang Phương Khiêm tán thưởng: “Hoa cỏ ở đây thật thú vị, khuôn hình của bồn cảnh trông rất lạ mắt”.
Một thanh niên trẻ tuổi đi đến, gọi một câu “cậu chủ” rồi nhận lấy chìa khóa xe từ tay Phương Khiêm, chạy đi. Giản Tình đứng sững người, không ngờ cảnh tượng hay được chiếu trên TV nay lại diễn ra ngay trước mặt cô, khiến não bộ cô không kịp thích ứng.
Cô dè dặt hỏi: “Có nhiều người đang làm việc ở nhà anh à?”.
Thấy cô tò mò, Phương Khiêm chỉ mỉm cười, chìa tay ra để cô khoác lấy, rồi vừa đi vào nhà vừa giải thích: “Ừm, có một ít. Người vừa nãy là lái xe, còn có người phụ trách phòng bếp, người phụ trách sân vườn, người phụ trách vệ sinh. Những người này đều do dì Tề quản lý. Dì Tề chính là người lần trước đưa quần áo sang cho em. Bình thường bà ấy có vẻ nghiêm khắc, nhưng thực ra rất tốt bụng, chăm sóc mọi người trong nhà chu đáo lắm”.
Nghe giọng nói trầm ấm, êm tai của anh giải thích cho cô, Giản Tình như được ngâm mình trong hũ mật, thật ngọt ngào làm sao!
Cho dù ở công ty hay ở nhà, anh luôn là người chiếm ưu thế, hiếm khi mở miệng giải thích chuyện gì với người khác. Vậy mà giờ anh lại giới thiệu tỉ mỉ chuyện trong nhà cho cô, chứng tỏ vị trí của cô trong lòng anh không giống người thường.
“Anh, sao giờ này mới đến?”. Một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc lễ phục màu trắng chạy ra từ bên trong, nở nụ cười rạng rỡ ngọt ngào.
Giản Tình vừa nhìn thấy cô bé đã có cảm tình, hơn nữa lại cảm giác cô gái này trông rất quen, mình đã gặp ở đâu nhỉ? Tuy nhiên ngay lúc này cô không thể nhớ ra.
Phương Khiêm thấy cô, cũng mỉm cười trìu mến, quay đầu giới thiệu với Giản Tình, “Đây là em gái anh, Phương Linh”.
“Chúng ta đã từng gặp nhau, lần trước em đi theo dì Tề đến đưa quần áo cho chị”. Phương Linh cười tươi tắn, bộ dáng trông rất nghịch ngợm, đáng yêu.
Nghe cô bé nhắc, Giản Tình cũng nhớ ra, bèn gật đầu, “Chào em, chị là Giản Tình”.
“Anh em nói chị là chị dâu tốt của em”. Phương Linh thân mật nắm tay Giản Tình, “Chị dâu xinh quá, em mà là con trai chắc chắn sẽ giành lấy chị từ tay anh em”.
“Được rồi, đi vào nói sau”. Thấy em gái càng nói càng loạn, Phương Khiêm lập tức kéo Giản Tình vào bên trong, quay đầu lại hỏi Phương Linh, “Bên trong có nhiều người không?”.
Phương Linh bĩu môi, “Phương phu nhân tổ chức tiệc mà thiếu người đến dự chắc? Em phải đi ra ngoài lánh nạn đây này”. Con gái nhà giàu như cô đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm của vũ hội, bao nhiêu đàn ông chưa vợ sẽ bám riết lấy cô. Mà Phương Linh thì vô cùng ngán ngẩm điều này.
Giản Tình nghe cuộc đối thoại của anh em bọn họ, thắc mắc hỏi Phương Khiêm: “Tiệc?”.
Phương Khiêm nhận ra sự lo lắng của cô, bèn mỉm cười, “Bạn bè nhà anh rất nhiều, sau lễ mừng năm mới mẹ anh đều tổ chức tiệc để mọi người tụ họp”.
Chẳng trách bọn họ muốn cô mặc lễ phục nghiêm chỉnh, hóa ra là muốn cô dự tiệc. Nhưng mà mẹ Phương Khiêm bảo cô tới nơi này ra mắt là m